Lâm Tử Lạp gật đầu, nhìn dáng vẻ của anh là có lời muốn nói với cô.
Đúng lúc cô cũng muốn nói chuyện với anh.
Lâm Viên Trung cảnh cáo nhìn cô: “Có chừng có mực một chút.”
Đừng có còn chưa gả vào đã đắc tội người ta, thấy dáng vẻ lạnh lùng của Tông Triển Bạch, có lẽ là không hài lòng với Lâm Tử Lạp, nhưng có quan hệ thông gia với nhà họ Tông cũng có chỗ lợi cho nhà họ Lâm, cũng có thể giúp đỡ cho nghiệp vụ của công ty.
Ông ta cũng không muốn Lâm Tử Lạp làm thất bại chuyện này.
Lâm Tử Lạp vờ như không phát hiện, đi theo sau Quang Kình ra ngoài.
Cô hiểu Lâm Viên Trung có ý định gì, ông ta lấy đâu ra tự tin sau khi cô gả vào nhà họ Tông sẽ giúp ông ta vậy?
Chỉ vì ông ta là ba cô ư?
Nhưng ông ta có xem mình là con gái không? Biết tám năm nay cô sống thế nào không?
Lâm Tử Lạp đang suy nghĩ mơ hồ, đầu đập phải một “vách tường” cứng rắn khiến cô tỉnh táo lại, lập tức phát hiện một khuôn mặt không thể xoi mói đang gần trong gang tấc kiêu ngạo nhìn cô.
Quả… quả nhiên anh có thể đứng được.
Chứng minh cô đã đoán đúng rồi.
Lâm Tử Lạp bị nhìn đến căng da đầu, cô cố giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cố ý giả vờ đúng không?”
Tông Triển Bạch híp mắt, không vui vì bị người ta nhìn thấu, giọng điệu không cao không thấp nhưng lại đu khiến người ta sợ hãi: “Vì sao tôi là một người què còn muốn kết hôn với tôi? Coi trọng cái gì của tôi? Tiền bạc, muốn làm bà chủ nhà giàu à?”
Lâm Tử Lạp chỉ cảm thấy bị anh nhìn đến xương cốt dưới da thịt cũng lạnh lẽo, trái tim như bị siết chặt, hít thở cũng khó khăn, nhưng vẻ mặt lại giả bình tĩnh: “Lúc tôi hai tuổi đã có hôn ước với ngài Tông, chẳng lẽ lúc tôi hai tuổi đã biết lợi ích của tiền bạc và làm bà chủ nhà giàu? Cho nên kiên quyết để hai người mẹ để hai chúng ta đính hôn?”
Cô dừng lại một chúng, giọng điệu như cũng nhẹ nhàng hơn: “Lúc tôi hai tuổi, ngài Tông đã mười tuổi, lớn hơn tôi tám tuổi, tôi có chê anh già sao?”
Ha, Tông Triển Bạch cười lạnh, người phụ nữ này đâu chỉ biết nói, rõ ràng là nhanh mồm nhanh miệng!
Miệng lưỡi rất lợi hại!
Anh già?
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi, ai cũng không chịu nhường.
Hai tay rũ xuống bên người của Lâm Tử Lạp siết chặt thành quyền, mục đích cô gả vào nhà họ Tông chỉ vì Lâm Viên Trung hứa trả lại đồ cưới của mẹ cho cô mà thôi.
Cũng không phải muốn làm kẻ thù với người đàn ông này, giọng nói của cô dịu dàng trở lại, dáng vẻ khiêm tốn: “Ngài Tông, tôi biết anh không muốn cưới tôi, thật ra cũng không phải không thể…”
Cô cố ý nhìn lại nhìn sắc mặt của Tông Triển Bạch, vẻ mặt của anh chỉ hơi thay đổi, nhưng cô vẫn thấy được.
“Ngài Tông, chúng ta giao dịch đi.” Lâm Tử Lạp lên tiếng, thật ra cô cũng không muốn gả vào nhà họ Tông lắm, cô sẽ đồng ý chỉ vì muốn trở về từ nước ngoài, giành lại của hồi môn thuộc về mẹ mà thôi.
“Ha.” Tông Triển Bạch cười khẽ một tiếng, hình như cảm thấy buồn cười và hoang đường, giao dịch với anh?
Lâm Tử Lạp nuốt một ngụm nước miếng, lưng vì căng thẳng mà đổ một tầng mồ hôi lạnh, Tông Triển Bạch rất cao, cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi biết anh giả vờ là muốn nhà họ Lâm đổi ý chuyện này, tôi sẽ đồng ý là có nỗi khổ của mình.”
Điều này khiến Tông Triển Bạch có hứng thú.
“Cô muốn gì?” Nếu là giao dịch, chắc chắn có điều kiện.
“Một tháng, kết hôn một tháng xong tôi sẽ ly hôn với anh.” Thời gian một tháng đã đủ rồi, chỉ cần lấy được của hồi môn của mẹ, cô sẽ ly hôn với anh.
Tông Triển Bạch nhíu mày: “Đây là giao dịch cô muốn nói với tôi?”
“Đúng vậy, chúng ta nhất định phải kết hôn, đây là giao hẹn của hai người mẹ, chúng ta cũng không thể nuốt lời, đây là sự tôn trọng với bọn họ. Nhưng sau khi kết hôn, tính cách chúng ta không hợp thì ly hôn một cách rõ ràng, như vậy cũng không xem như nuốt lời. Vừa hay anh cũng không cần sống cả đời với người mình không thích, anh cũng không có hại, chỉ có lợi thôi…”
Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Tử Lạp thong thả hơn một chút: “Tôi nghĩ, chắc ngài Tông đã có người mình thích mới có thể nghĩ mọi cách khiến nhà họ Lâm thất hứa đúng không?”
Sắc mặt Tông Triển Bạch trở nên nặng nề mà nghiêm túc, thầm nói: “Không ngờ cô còn rất thông minh đấy.”
Phải, anh muốn cho Tần Lộ Khiết một thân phận, sự ngây ngô và cam chịu của cô ta lúc đó đã khiến anh xúc động.
Tông Triển Bạch nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của cô: “Cô thì sao, kết hôn một tháng có lợi ích gì với cô?”
Tông Triển Bạch cũng không cho rằng cô chỉ suy nghĩ vì mình.
Lâm Tử Lạp căng thẳng trong lòng, cũng không thể nói là vì của hồi môn của mẹ được đúng không?
Nhưng nếu không có một cái lý do, hình như anh cũng sẽ không tin.
“Mẹ tôi rất xem trọng hôn ước này, sức khoẻ của bà không được tốt, cho nên tôi cũng không muốn khiến bà thất vọng.” Khi nói chuyện ánh mắt cô hơi trốn tránh, vì cô nói dối, mẹ hoàn toàn không muốn cô gả vào nhà họ Tông.
Giọng điệu của Tông Triển Bạch đột nhiên mang theo uy hiếp nặng nề khó hiểu, như nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy: “Vậy sao?”
Lâm Tử Lạp như đứng ngồi không yên, ánh mắt anh quá sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người vậy, vào lúc cô không biết làm sao cho phải, điện thoại trong túi anh reo lên.
Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên trên thông báo, sắc mặt dịu dàng hơn một chút xoay người nghe máy, hình như lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại: “Nếu một tháng, chúng ta cũng không cần thiết tổ chức lễ cưới.”
Lâm Tử Lạp không có sự lựa chọn, chỉ có thể đồng ý: “Được.”
Mười hai tháng tám, Quang Kình đến đón Lâm Tử Lạp.
Không có nghi thức, không có lễ cưới, chỉ có một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Lâm Tử Lạp cũng không quan tâm lắm, vì cô hiểu rõ đây chỉ là một giao dịch theo yêu cầu thôi.
Nếu không phải đính hôn từ nhỏ, chỉ sợ bọn họ cũng chưa từng gặp nhau.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước cổng biệt thự.
Kiến trúc rộng lớn dưới ánh mặt trời, cực kỳ có khí thế.
“Vào đi.” Quang Kình làm tư thế mời.
Không nhiệt tình, cũng không lấy lòng cô, chỉ làm theo quy tắc, có lẽ cũng biết hôn nhân giữa cô và Tông Triển Bạch chỉ là hoàn thành giao hẹn thôi.
Cũng không phải mợ chủ thật sự của nhà họ Tông.
Toà nhà tuy lớn, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu người, chỉ có một giúp việc, Quang Kình cũng không giới thiệu nhiều, đưa cô vào phòng rồi đi ngay.
Lâm Tử Lạp không quen lắm.
“Đây là chỗ ở của cậu chủ, tôi là má Vương chăm lo cho sinh hoạt của cậu ấy, cô cũng có thể gọi tôi như thế.” Má Vương dẫn cô đến phòng: “Có cần gì cứ nói với tôi.”
Thời gian một tháng không phải quá dài, Lâm Tử Lạp mang theo đồ dùng sinh hoạt của mình, tuy có lẽ sẽ không làm phiền bà, nhưng vẫn nói: “Được.”
Má Vương mở cửa phòng ra, xoay người nhìn cô, vốn định nói gì với cô, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: “Có lẽ đêm nay cậu chủ sẽ không về, hôm nay là sinh nhật của cô Tần.”
Tuy bọn họ không làm lễ cưới, nhưng tốt xấu gì người này cũng là vợ trên pháp luật của anh, hôm nay nói thế nào cũng là ngày cưới đầu tiên của bọn họ, anh ở bên ngoài với người phụ nữ khác, má Vương thấy Lâm Tử Lạp đáng thương, mới vừa vào cửa đã bị Tông Triển Bạch lạnh nhạt như vậy, sau này chẳng phải sẽ càng thê thảm hơn sao?