Cô cho rằng mình đã buông bỏ được nhưng thật ra vẫn chưa.
Sắc mặt Lâm Viên Trung hơi khó coi nhưng bây giờ ông ta đang cầu xin người khác, mặt mũi đã mất rồi thì còn cần gì tôn nghiêm?
Ông ta “phịch” một tiếng quỳ xuống, quỳ bên chân Lâm Tử Lạp: “Lạp Lạp, công ty sắp phá sản rồi, công trình bị sụp đổ, nảy sinh xung đột với chủ xí nghiệp bên kia, ảnh hưởng tới mạng người, ba cũng đã tới bước đường cùng rồi, con hãy giúp ba lần này đi.”
Trước đó vốn là vì chuyện công trình, ông ta phải đối mặt với vụ kiện tụng, lần này còn liên quan đến mạng người, may mà Lâm Tử Lạp đưa cho ông ta hợp đồng của vịnh Tiên Thuỷ bên kia, bán đi được chút tiền, ông ta bồi thường một khoản tiền lớn làm yên lòng người nhà, để giải quyết riêng.
Nhưng chuyện công trình bị sụp đổ, thái độ của bộ phận liên quan rất nghiêm túc, ông ta không khỏi bị truy cứu trách nhiệm.
Công ty vì lượng lớn tiền vốn đầu tư vào công trình này không thu về được, mắt xích tài chính đứt đoạn, chính thức đối mặt với nguy cơ phá sản.
Lâm Tử Lạp nhìn người đàn ông quỳ bên chân mình, hai tay siết chặt, khẽ run rẩy. Cô không muốn thừa nhận có quan hệ ba con với ông ta, không muốn thừa nhận cô cũng từng được ông ta bế, không muốn thừa nhận mình đã từng thân mật gọi ông ta là ba.
Chính người đàn ông này.
Bây giờ ông ta đã quỳ xuống.
Nói không có cảm giác là gạt người, lòng cô thật sự không cứng rắn tới mức độ đó.
Lâm Tử Lạp không nói gì, Lâm Viên Trung cho rằng cô không đồng ý, tơ máu trong mắt tụ lại ở giữa, đỏ đến đáng sợ: “Ba đã làm theo điều lần trước con nói rồi, ba đã ly hôn với Thẩm Thanh Anh, bà ta không còn có tên trong hộ khẩu, ba không cho bà ta thứ gì cả.”
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Thẩm Thanh Anh mất khống chế, khi bà ta chưa gả cho Lâm Viên Trung thì chỉ là nhân viên tiếp rượu không tiền không thế. Sau khi gả cho Lâm Viên Trung thì không ra ngoài kiếm tiền nữa, hưởng thụ cuộc sống quý bà giàu có.
Bị đuổi ra khỏi nhà khi không có gì trong tay thì bà ta phải sống thế nào?
Trước kia bà ta đã sống trong giới quý bà xã hội thượng lưu, bây giờ bảo bà ta lại làm những công việc thấp hèn kia, bà ta không chịu nổi.
Bà ta đã quen cuộc sống hơn người một bậc.
Hơn nữa Lâm Viên Trung còn đổ tội chuyện của công ty cho bà ta, nói rằng công ty rơi vào nguy hiểm, đều là hậu quả do bà ta chọc giận Tông Triển Bạch, chẳng những không làm gì được người ta mà ngược lại còn hại ông.
Còn nói rằng Lâm Tử Lạp nói chỉ cần ly hôn với bà ta thì sẽ giúp ông ta vượt qua cửa ải khó khăn của công ty này.
Cho nên ông cưỡng ép kéo bà ta tới Uỷ ban để ly hôn.
Mà Thẩm Thanh Anh quy hết mọi chuyện cho Tông Triển Bạch, nếu không phải anh giả vờ bị què để gạt người thì sao bà ta lại bảo Lâm Viên Trung đón mẹ con Lâm Tử Lạp từ nước ngoài về?
Anh không giả què thì bà ta sẽ không để Lâm Tử Lạp gả cho anh.
Sẽ không có những chuyện sau đó, bà ta sẽ không sợ bị Lâm Tử Lạp trả thù mà điên cuồng muốn thay con gái có được Tông Triển Bạch, cũng sẽ không đến mức không còn lại gì, bị đuổi ra khỏi nhà trắng tay.
Mọi chuyện đều là lỗi của Tông Triển Bạch.
Anh không giả què thì quỹ đạo sẽ thay đổi.
Lâm Tử Lạp muốn cười nhưng không cười nổi, người đàn ông này vẫn vô tình như trước kia.
Trước kia là cô và mẹ, bây giờ là Thẩm Thanh Anh.
“Lạp Lạp, ba hối hận rồi, thật đó, ba thật sự không nên vứt bỏ mẹ con và con.” Mắt Lâm Viên Trung đỏ lên, chỉ thiếu điều chảy nước mắt: “Khi ấy nếu không phải Thẩm Thanh Anh mang thai con trai ba thì ba cũng sẽ không làm vậy. Con cũng biết, khi đó con đã mười tuổi rồi mà mẹ con mãi vẫn không mang thai lần nữa, ba là đàn ông, ba cần con trai…”
“Đủ rồi!” Lâm Tử Lạp không nghe tiếp được nữa, con trai? Con trai?
Cô hận đến mức gần như cắm móng tay vào lòng bàn tay mà không biết.
Người cô cũng đang run lên.
Tông Triển Bạch ngồi gần đó phát hiện cô đang kích động, anh đưa bàn tay không bị thương ra cầm lấy tay cô, cầm chặt trong lòng bàn tay.
Bàn tay anh dày rộng, rắn chắc, ấm áp.
Lại có thể trấn an lòng người một cách kỳ diệu.
Lâm Tử Lạp dần dần bình tĩnh lại.
“Ông về trước đi.”
“Lạp Lạp…”
“Đừng nói nữa, ông còn nói thêm một từ nữa thì đến cân nhắc tôi cũng không cân nhắc đâu!” Lâm Tử Lạp thấp giọng quát, cô đã có phần không kiềm chế được cảm xúc, nói kích động là lập tức kích động.
Có lẽ là chuyện Lâm Viên Trung làm không thể khiến cô không kích động.
“Bình tĩnh một chút.” Tông Triển Bạch ôm vai cô.
Lâm Viên Trung há miệng còn muốn nói gì nữa thì bị Tông Triển Bạch ngắt lời: “Nếu muốn được giúp thì lập tức đi về!”
Dù Lâm Viên Trung không tình nguyện hơn nữa cũng không dám ở lại thêm.
Phòng khách nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Má Vương ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng. Bà vốn cho rằng ba tới thăm con gái, máu mủ tình thâm, không ngờ giữa hai ba còn có có ân oán như vậy.
Má Vương đau lòng cho Lâm Tử Lạp.
Ba mẹ ly hôn, bị tổn thương nhiều nhất luôn là con cái.
Lâm Tử Lạp lau nước mắt trên mặt: “Để mọi người chê cười rồi.”
Cô cúi đầu, mái tóc che hết hơn nửa khuôn mặt.
Tông Triển Bạch mím môi, không hề lên tiếng khuyên giải.
Có một số chuyện không phải vài câu an ủi của người khác là có thể buông xuống.
Huống hồ là chuyện này.
Cô không còn hận Lâm Viên Trung, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ông ta, trong lòng cũng không dễ chịu nhỉ?!
“Ừm, cô muốn ăn gì để tôi làm?” Má Vương chuyển chủ đề, muốn xoa dịu bầu không khí.
Lâm Tử Lạp hiểu ý má Vương, cô nói: “Tôi muốn ăn món ngọt.”
Sau khi mang thai, cô không thích chua, không thích cay mà lại thích ngọt.
“Được rồi, hôm nay vừa khéo tôi lại mua xương sườn, có thể làm sườn xào chua ngọt cho cô, đun món canh ngọt.” Má Vương quay người vào phòng bếp, khi đi tới cửa thì quay lại mỉm cười nhìn hai người trên sofa.
Sau khi má Vương đi, phòng khách lại yên lặng.
“Là anh làm sao?” Trong bất giác, ngữ điệu cô mang theo vẻ chất vấn.
“Sao cơ?”
Lâm Tử Lạp ngửa đầu nhìn vào mắt anh, đều nói người làm ăn thường không trong sạch, anh cũng vậy sao?
Vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn?
Thậm chí làm tổn hại tới mạng người?
“Cô có ý gì?” Con ngươi Tông Triển Bạch đen nhánh, anh tự cho là mình đã bình tĩnh nhưng không hề: “Cô cho rằng vụ án mạng người có liên quan đến tôi?”
Yên lặng ba giây: “Lẽ nào không phải sao?”
Bất chợt, Tông Triển Bạch siết cằm cô: “Trong mắt cô, tôi là người thế nào?”
Đúng là anh đã làm một số chuyện, mục đích là khiến Lâm thị sụp đổ, biến mất.
Lâm thị vốn đã như toà nhà sắp hỏng dưới lốc xoáy, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là sẽ sụp đổ vang dội, cần gì đến mức anh phải hao tổn tâm tư dính dáng tới mạng người?
Không ngờ cô lại cho rằng là anh làm.
Hôm nay đã cô nghi ngờ anh hai lần, lần thứ nhất là hoài nghi anh ở nhà họ Lâm hôm đó đã làm gì với Lâm Hàn Uyển.
Bây giờ lại nghi ngờ anh vì đạt được mục đích mà làm hại tới mạng người.
Cô coi anh là gì?
Đối diện với đôi mắt gần như nổi giận của anh, Lâm Tử Lạp phát hiện có lẽ mình đã sai: “Xin lỗi, tôi không cố ý nghi ngờ anh.”
Tông Triển Bạch thở hổn hển, lực trên tay cũng không hề giảm bớt.
Vẫn là vì cô nghi ngờ mình mà không vui.
Anh siết rất chặt khiến cằm cô đau như bị trật khớp, cô không lên tiếng, không cầu xin, chỉ lẳng lặng chịu đựng.
Cơn giận của Tông Triển Bạch dần tan biến trong sự ẩn nhẫn im lặng không tiếng động của cô.
Anh đưa mặt tới gần hơn: “Sau này còn dám nghi ngờ tôi lung tung nữa…”