Hai người họ vừa giao chiến với nó vừa phải bổ sung linh lực liên tục, không có thời gian nghỉ ngơi. Độ bền tiếp thu đã sắp giảm rồi mà họ vẫn chưa thể tìm ra cơ chế hồi sinh của nó.
Bỗng nhiên cơ thể nó hóa thành hỏa quang, thu nhỏ lại với tốc độ rất nhanh, tạo thành một cơ thể có hình dáng con người. Nó bước ra khỏi đó, toàn bộ thân thể là con người, chỉ khác là có chiếc đuôi rồng phía sau, vảy rồng chưa tiêu biến, trên đầu mang cặp sừng rồng nhọn.
“Long nhân.” Thiên Tuệ kinh ngạc thốt ra. Hồi còn học ở ma giới nàng có tìm hiểu qua một số chủng tộc tiên giới, phần Long tộc trong đó vẽ rất rõ hình dáng long nhân khi nhân hóa.
Gào... Thanh Long gầm thét vang vọng, nó dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ngay phía trước Thiên Tuệ, tung ra long trảo vào người nàng.
Cả Thiên Tuệ và Chí Trung vẫn đang bị đòn tấn công này làm bất ngờ, cơ thể nàng phản ứng trước cả suy nghĩ, vận dụng Thiên Di bộ pháp thoát hiểm trong gan tấc. Nơi mà nàng vừa đứng in rõ móng vuốt sắc bén, cào đất như bùn. Thiên Tuệ đổ mồ hôi lạnh khi liên tưởng đó là mình.
Ngay khi Thanh Long tấn công Thiên Tuệ, khí nóng bốc lên đầu Chí Trung, hắn xông lên thi triển thiểm quyền đấm từ dưới lên. Trong long Chí Trung thầm kêu không tốt, hắn cảm giác như độ cứng cơ thể mình bị giảm mạnh đi ngay khi tiếp cận long nhân này.
Phản ứng của Thanh Long như bị đình trệ một giây xong tốc độ bộc phát cực nhanh, xoay người thở ra long viêm thiêu đốt Chí Trung. Đó chỉ là ảo ảnh của Chí Trung, hắn đã sử dụng Cửu Ảnh Nhiếp Hồn xuất hiện trên đầu nó, xuất quyền kèm theo ám lực đánh xuống.
Lúc này Thanh Long không có một giây đình trệ, lập tức dùng long trảo đón lấy công kích của Chí Trung, hai mắt hắn lóe sáng.
Có vấn đề! Trên đầu nó có vấn đề! Ngay lúc đầu Chí Trung dùng Cửu Ảnh Nhiếp Hồn tạo ảo ảnh trên trán nó lập tức phản ứng, còn hắn tấn công bên má thì không. Cũng như thiểm quyền hồi nãy bị một giây đình trệ nhưng khi nhắm vào đầu thì không, khả năng rất cao đó là điểm yếu của nó.
Thanh Long bắt lấy tay Chí Trung, hấp thu linh lực của hắn. Từng dòng chảy linh lực trong cơ thê nó nóng rực, chảy về đỉnh đầu.
Chí Trung kinh hãi, không sao giãy ra được thì một đạo băng thiểm từ dưới đất đâm lên cắt đứt cánh tay Thanh Long, Chí Trung nhanh chóng lui ra xa bảo trì khoản cách.
Gào... Thanh Long phẫn nộ gào thét, tuy nó có thể phục hồi cánh tay nhưng cảm giác cánh tay bị xé rách vẫn vô cùng đau đớn. Không gian này như một lĩnh vực, làm giảm đi sức mạnh của nó, tồn tại mạnh mẽ như nó kể cả tàn hồn chủ thần nó cũng không để vào mắt thế mà bị hai con kiến trước mắt chèn ép đến vậy làm cho nó càng thêm phẫn nộ.
Mặt đất bỗng run lắc dữ dội, bầu trời càng ngày càng tối đi như mạt nhật hàn lâm, chỉ có thân thể rực lửa chiếu rọi màn đêm. Một trận pháp hắc ám xuất hiện dưới đất, lan tỏa ra một vùng rộng lớn với tốc độ chóng mặt, bao phủ cả mặt đất.
Thiên Tuệ và Chí Trung đột nhiên có dự cảm bất an thì từng cỗ thi thể kia tỏa ra oán khí nồng đậm, hiện thể ra vô cùng rõ ràng đến mắt thường cũng thấy được. Những cỗ thi thể đó đứng dậy, đôi mắt của chúng vô cùng âm tà, không chút sinh cơ nào, xung quanh tỏa ra khí tức tà ác.
“Tà linh.” Chí Trung nghiến răng, bọn họ đã có thể an tĩnh nhắm mắt, thế mà con rồng đó lại vô cùng độc ác cưỡng ép chiếm lấy thân xác bọn họ, biến họ thành thi quỷ.
Thiên Tuệ định giơ cung bắn lấy nhưng nhìn đến những nét mặt con người của bọn họ làm nàng bị chùn tay, tên mãi không bắn ra được. Nàng chưa từng giết người, bàn tay nàng chưa từng nhuốm máu nên sinh ra cảm giác sợ hãi trước tội lỗi đại khai sát giới.
Chí Trung vừa định niệm chú pháp phá trận thì Thiên Tuệ thi triển Băng Phong Tuyết Địa đóng băng toàn bộ mặt đất cùng tất cả những thi quỷ kia. Thanh Long lập tức bay lên cao, cơ thể chuyển hóa thành long dạng khổng lồ, không gian tăm tối này vừa xuất hiện cả Thiên Tuệ và Chí Trung đều cảm thấy lực lượng của nó tăng lên với tốc độ cực nhanh.
Cơ thể của nó đã có thể sánh như thiên địa trong mắt của hai người. Thiên Tuệ đang kinh hoảng khi thấy ánh mắt của nó như đang giam cầm linh hồn nàng thì Chí Trung quát to: “Tuệ nhi, đầu của nó.”
Tiếng quát của Chí Trung mang theo thủ pháp làm nàng bảo trì lại thanh tỉnh.
“Thanh Giang” nàng vừa dứt lời, từ trong hư không hai luồng khí tứ mạnh mẽ kim quang và tử sắc xuất hiện, chúng xoáy vòng vào nhau.
Thân ảnh Thanh Giang vừa hiện ra mờ ảo không hiểu sao làm cho Thanh Long có cảm giác nguy hiểm cực đại, nó lập tức dùng bàn tay khổng lồ áp xuống, như muốn nghiền nát cả thiên địa, trên đầu vừa triệu hoán ra từng đạo lôi kiếp uy mãnh, sấm chớp rực trời.
Linh Quang Loạn Tiễn! Toàn bộ linh lực trong người Thiên Tuệ đều bị hút lấy sạch sẽ, nàng bắn ra mũi tên chứa đựng toàn bộ linh lực, mũi tên đi qua pháp trận biến hóa thành hàng vạn hoàng kim tiễn xuyên rách bàn tay khổng lồ của Thanh Long, xé thành trăm mảnh.
Hoàng kim tiễn quá nhanh, Thanh Long căn bản phản ứng không kịp, bị vạn tiễn xuyên qua đỉnh đầu. Cùng lúc đó Chí Trung đạp lên những mảnh thịt rớt xuống mà phóng lên cao, nhảy lên tới khoản cách rất gần với đỉnh đầu nó.
Chí Trung rốt cuộc đã thấy được dị điểm của nó, đó là một viên đá đỏ lửa, hình dáng có chút quen thuộc, bất quá ắn không nghĩ nhiều, lập tức tấn công vào đó.
Dù bị nát đầu, vẫn cần một vài giây phục sinh nhưng ý thức vẫn chưa mất, Thanh Long hiệu triệu lôi kiếp đánh xuống chỗ Chí Trung.
Cửu Ảnh Nhiếp Hồn được thi triển ra, một cái ảo ảnh xuất hiện tại nơi dị điểm đó với khoản cách năm thước. Chí Trung chắp tay, miệng đọc chú pháp: “Hoán Ảnh.”
Thân thể hắn tại đó biến mất, thay vào đó là cái ảo ảnh đáng lẽ ở gần dị điểm kia.
Nhận thấy Chí Trung đang ở rất gần nơi cấm kỵ, một đạo lôi kiếp bùng nổ tốc độ điên cuồng đánh tới. Chí Trung cảm giác được lôi điện sắp tới gần, với tốc độ đó thừa sức bắt kịp nhưng vẻ mặt hắn chẳng hiện lên khẩn trương thấp thỏm nào hết, thậm chí cười rất ranh mãnh, ánh mắt tự tin.
Trong tay áo hắn giấu một viên băng tinh. Chí Trung xoay người ném thẳng vào lôi kiếp đánh tới kia. Đạo lôi kiếp uy lực khủng bố, đủ sức diệt sát hàng trăm cường giả mạnh mẽ thế mà lại bị băng tinh chặn đứng, không có cách nào xuyên qua.
Tán Tâm Ám Chưởng! Chí Trung tung chưởng về phía dị điểm, toàn bộ điểm yếu tập trung tại đây cộng thêm Càn Khôn Bá Thể khiến thân thể cứng tựa kim cang, hắn đã dễ dàng nắm lấy dị điểm, trực tiếp xé rách nó ra, chia cắt với máu thịt của Thanh Long.
Thân thể khổng lồ ấy khi bị Chí Trung nắm lấy dị điểm thì đổ rầm xuống, hắn cũng nhanh chóng nhảy khỏi đó, rơi tự do từ trên không trung cách mặt đất năm mươi trượng. Ngắm nhìn viên đá trong tay vô cùng ung dung.
“Y hệt như những viên đá của thê tử.” Chí Trung lầm bầm, chỉ khác một chỗ nó phát ra hỏa nguyên tố rất thanh thuần, có một chút hơi ấm sinh mệnh chứ không như các viên đá kia.
Đột nhiên một suy nghĩ kỳ quái làm hắn rùng mình, tại sao nó lại có hơi ấm sinh cơ, tỏa ra hỏa nguyên tố không giống như ba viên đá kia?
Oán khí xung quanh bốc lên nghi ngút, tụ thành một chỗ với thân con rồng làm hắn sững sờ. Nó chưa chết.
Con rồng hồi sinh lần nữa, nhưng lần này thân thể nó không còn nóng rực như lửa, không còn lôi chớp mà là một màu đen kịt, hắc ám như địa ngục. Chí Trung rơi ngay vào tầm ngắm của con mắt khổng lồ ấy, con mắt âm tà mang lệ khí chết chóc, y như hắc xà và yêu rùa kia.
Cái miệng nó há rộng như muốn thôn phệ tinh không, lực lượng tà ác tập trung phóng thẳng vào Chí Trung. Ở trên không không nơi nào để trốn thoát, chỉ có một kết cục cho hắn.
“Chết tiệt. Ám thuẫn.” Chí Trung cắn răng không giấu nỗi vẻ kinh hãi. Song hắn vẫn rất nhanh chóng thi triển phép bảo hộ.
“Phu quân...” Thiên Tuệ hét lên thất thanh, ở khoản cách đó nàng chỉ có thể bất lực, trơ mắt nhìn cột hắc ám huỷ diệt quét qua hắn.
Bang! Lực lượn huỷ diệt tà ác quá mạnh mẽ, quét qua bảo hộ của hắn vô cùng dễ dàng.
Răng rắc... Bang... "Ngự" của hắn cũng vỡ nát, xung lực đánh bật Chí Trung khỏi đòn công kích đó, hắn đã ngất đi trong thoáng chốc, cơ thể rơi tự do.
Thiên Tuệ vội vàng sử dụng Thiên Di bộ pháp phi tới bên đó, vừa dựng các băng tinh cẩn thận bắt lấy cơ thể hắn, vừa lựa chọn góc độ cắt giảm động năng sinh ra. Thành công đỡ lấy hắn an toàn.