“Chủ thượng xin an tâm! Ám vệ bên cạnh Thuấn Ngọc Vương đều đã theo thuộc hạ nhiều năm, bọn họ nhất định có thể bảo hộ Thuấn Ngọc Vương bình an!”
Hắc y nam nhân quỳ gối trước mặt Vu Diệp, cúi thấp đầu, tiếng nói trầm ổn hữu lực không hề có chút hoảng loạn. Thuấn Ngọc Vương gặp chuyện không may, tất cả trách nhiệm, y chính là người đứng mũi chịu sào! Thanh vệ cùng tử vệ phái đi mấy ngày trước, đều là những người có thân thủ cao nhất trong Quán Thiên Các, liên tục mấy ngày bọn họ đều âm thầm bảo hộ bên cạnh người kia, cách mỗi ba canh giờ đều đúng hạn truyền tin về, nhưng hiện tại Thuấn Ngọc Vương không rõ tung tích, mà phía bọn họ cũng không chút tin tức…
Trong lòng rất nhanh nghĩ tới nhiều loại khả năng, Nam Khiếu Hoàn cúi đầu càng thấp hơn, y không dám tưởng tượng, nếu Thuấn Ngọc Vương thật sự xảy ra chuyện gì thì…
Mặc cho An Vô cầm khăn giúp hắn lau vết bẩn trên tay, tiếng nói của Mộ Vân Tiêu âm lãnh giống như có thể đem toàn bộ không khí trong phòng đóng thành băng: “Khanh Nhan, Khiếu Hoàn, ta muốn nghe các ngươi giải thích!”
Đông Khanh Nhan, chưởng quản Vô Ky Lâu, Vô Ky Lâu lấy việc mua bán tin tức mà sống, trong thiên hạ không có chuyện gì bọn họ không điều tra ra được. Thuấn Ngọc Vương gặp chuyện là chuyện lớn đến cỡ nào? Nàng thân là lâu chủ, trước khi sự việc xảy ra lại không hề biết một tin tức gì, quả thực kỳ quái!
Nam Khiếu Hoàn, chưởng quản Quán Thiên Các, Quán Thiên Các nổi danh là tổ chức sát thủ số một trong thiên hạ, mỗi người đều có võ công cao cường cùng thủ đoạn tàn nhẫn. Lần này Thuấn Ngọc Vương quay về kinh, trong một trăm thân binh kia có không ít người của Quán Thiên Các, cộng thêm bốn mươi lăm người vừa phái tới sau đó, tất cả đều là cao thủ bậc nhất thiên hạ, nhưng kết quả truyền về lại là toàn quân bị giết…
Đông Khanh Nhan cắn môi: “Khanh Nhan vô năng… trong Vô Ky Lâu… hẳn là vẫn còn phản đồ!” Sự tình tới quá đột ngột, hiện nàng chỉ có thể phỏng đoán, cụ thể thế nào còn phải đợi điều tra kỹ càng.
Vu Diệp nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Việc cấp bách hiện tại, là phải tìm được Tam ca! Khiếu Hoàn, đứng lên đi!”
Nam Khiếu Hoàn theo lời đứng dậy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Vu Diệp.
Vu Diệp đi qua, vỗ vỗ bả vai Khiếu Hoàn trấn an, nói với Khanh Nhan: “Khanh Nhan, phân phó xuống dưới, phái người trong các phân đường lân cận đi tới Dân Sơn, dọc theo đoạn đường đã xảy ra chuyện tìm kiếm kỹ lưỡng mọi ngóc ngách! Mặt khác, lúc hành động không được đả thảo kinh xà. Khiếu Hoàn, ngươi tự mình mang những người này, xuất phát đi Dân Sơn.”
Dứt lời, xoay người tiếp tục nói với Bắc Sóc Phong cùng Tây Ỷ Lôi vừa mới tới: “Sóc Phong, ngươi ở lại. Ỷ Lôi, đi điều tra từ trên xuống dưới Lăng Tiêu Các, có chuyện gì khác thường, lập tức bẩm báo.”
Bên cạnh, Mộ Vân Tiêu cũng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ngồi trở lại ghế dựa.
Ba người cùng lĩnh mệnh rời đi, chỉ để lại Bắc Sóc Phong đứng ở đại sảnh.
Sắc mặt Vu Diệp bất giác trầm xuống, nếu hắn đoán không sai, phản đồ ẩn nấp trong Vô Ky Lâu cùng Quán Thiên Các, nhất định có liên quan với Hà Duyên Khâm. Mà chuyện của Hà Duyên Khâm, đều do Bắc Sóc Phong đảm nhiệm…
Bắc Sóc Phong sau khi biết tin, đã dự liệu được tình huống hiện tại. Hắn chậm rãi quỳ xuống, đôi mắt sắc bén như chim ưng không e dè nhìn thẳng Vu Diệp, tóc đen hơi rủ xuống dừng ở phía trên mặt nạ, tiếp theo, thanh âm trầm thấp chỉ cần nghe qua một lần liền không thể quên vang lên: “Thuộc hạ tự biết tội mình khó thể tha, nhưng hiện tại, tìm ra phản đồ còn sót trong cung càng quan trọng hơn. Mặt khác, thuộc hạ khẩn cầu chủ thượng một mệnh lệnh, cho phép thuộc hạ đích thân điều tra nội bộ Vô Ky Lâu, Quán Thiên Các, Lăng Tiêu Các! Sau khi hết thải giải quyết xong, thuộc hạ liền tới Hình Đường lĩnh phạt!”
Vu Diệp không nói gì, Bắc Sóc Phong đã đem những điều hắn định phân phó nói ra gần hết, thế nhưng tổ chức của tứ đại hộ pháp trước nay luôn làm việc độc lập, tuy Hình Đường là nơi đảm nhiệm hình phạt toàn Thiên Dạ Cung, nhưng cũng không có quyền nhúng tay điều tra cấp dưới của hộ pháp khác. Yêu cầu này của hắn, là có nguyên nhân, nhưng nói ra vẫn quá mức đột ngột.
Vu Diệp không hồi đáp, suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Ta tin tưởng năng lực của ngươi, Sóc Phong. Nhưng chuyện này ảnh hưởng đến nhiều thứ…”
Bắc Sóc Phong ngẩng đầu, trên mặt nạ tuyết trắng, môi mỏng tựa tiếu phi tiếu.
“Cho nên, ta sẽ cùng ngươi xử lý.”
Vu Diệp bỗng nhiên nở nụ cười, bình tĩnh thong dong.
Hai ngày sau đó, Vu Diệp cùng Bắc Sóc Phong bắt đầu điều tra toàn bộ nhân sự của Vô Ky Lâu, Quán Thiên Các cùng với Lăng Tiêu Các. Trước kia Hà Duyên Khâm mưu phản, tuy mạnh mẽ quyết liệt, nhưng lại có rất nhiều lỗ hổng, nên mới dễ dàng rơi vào thế cục do Mộ Hàn Trọng bày ra. Nhưng Vu Diệp lại không nghĩ tới, thế lực của Hà Duyên Khâm còn có thể len lỏi vào trong cấp dưới của tứ đại hộ pháp… Không đúng, là thế lực của Ti Hoàng Hàn Vũ! Chỉ có Ti Hoàng Hàn Vũ mới có loại thủ đoạn này! Nếu đã dám động tay đến Thiên Dạ Cung, Vu Diệp liền khiến cho hắn có đi nhưng không có về!
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, sự việc điều tra bắt đầu có manh mối, đồng thời, phía Khiếu Hoàn ở Dân Sơn cũng truyền tin tức về.
Thì ra ngày đó Thuấn Ngọc Vương đi tới Dân Sơn, đột nhiên gặp mai phục, mũi tên như mưa bắn về phía xe ngựa của Thuấn Ngọc Vương. Đoàn người khi đó tất cả đều trúng Nhuyễn Cân Tán, không thể chống đỡ. Sau đó, nhóm ám vệ vẫn luôn âm thầm đi theo liền hiện thân, nhanh chóng cứu Thuấn Ngọc Vương rời khỏi nguy hiểm. Nhưng khi vừa thoát khỏi đoàn quân mai phục kia, trong nhóm ám vệ bỗng nhiên có vài người trở mặt động thủ muốn lấy mạng Thuấn Ngọc Vương. Kết quả, những ám vệ còn lại liền hiệp lực ngăn cản công kích, liều chết bảo hộ, tạo cơ hội cho một ám vệ khác mang theo Thuấn Ngọc Vương trốn thoát…
Thời điểm Nam Khiếu Hoàn dẫn người men theo dấu hiệu ám vệ kia để lại tìm được hang động chỗ hai người đang ẩn nấp, Thuấn Ngọc Vương đã hấp hối, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc…
Một khắc ngay sau khi nghe được tin tức này, đủ loại cảm xúc như sóng biển ồ ạt trào dâng trong lòng hắn, sợ hãi, tưởng niệm, thương tiếc, khát vọng… Bàn tay khẽ run rẩy, trong suy nghĩ đều là bốn chữ Ti Hoàng Hàn Hồng…
Mộ Vân Tiêu liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Đừng nói với ta ngươi muốn tới Dân Sơn ngay lập tức.”
Vu Diệp ngẩn ra, Mộ Vân Tiêu quả thật rất hiểu Mộ Hàn Trọng, bất quá… Hiện tại không phải là lúc cung chủ hắn có thể rời cung, vì thế hắn chậm rãi lắc đầu, thu liễm tầm mắt: “Tam ca có nhóm người Khiếu Hoàn hộ tống, ta rất yên tâm.”
Mộ Vân Tiêu lại nghi hoặc: “Ngươi thật sự là đồ đệ của ta?” Tuy nói Mộ Hàn Trọng trời sinh tính cách lạnh lùng, nhưng đụng đến chuyện liên quan tới Ti Hoàng Hàn Hồng, hắn luôn luôn hành động theo cảm xúc, lý trí gì đó đều ném ra sau đầu. Chớ nói chi hiện tại người kia đang ở Dân Sơn xa xôi, thân thể còn bị trọng thương…
Vu Diệp bất đắc dĩ, mở miệng: “Người giang hồ đều nói Tiêu công tử không sợ bất cứ thứ gì trên đời, lại không biết có một thứ… Chỉ cần nhắc đến tên, hắn liền…”
Mộ Vân Tiêu vội vàng áp sát hắn, gương mặt tuấn mỹ cách Vu Diệp không tới ba tấc, mắt phượng lóe ra nguy hiểm: “Đủ rồi, ta biết ngươi chính là Mộ Hàn Trọng!”
Vu Diệp cười vô tội, nháy mắt mấy cái.
Mộ Vân Tiêu chỉ cảm thấy gân xanh nổi đầy trên trán, cố gắng nhịn, mới không đấm một quyền vào gương mặt trước mắt.
Trong Thiên Dạ Cung có một tiểu viện rất u tĩnh, thấp thoáng ẩn hiện trong rừng hoa đào, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy cành đào um tùm, cơ hồ che kín toàn bộ tiểu viện. Hoa đào trên núi nở rất muộn, hiện tại đã là đầu mùa Hè, nhưng Vu Diệp nào còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, hắn một mạch đi xuyên qua rừng hoa đào, trầm hương theo gió đêm phảng phất thổi tới, thấm vào ruột gan, tâm tình buộc chặt mấy ngày liên tiếp cũng thả lỏng vài phần.
Đi qua tấm bảng đá, từ rất xa đã nhìn thấy vài thị nữ ở trong sân không ngừng ra vào, trong lòng Vu Diệp bất giác căng thẳng, bước chân vô thức cũng nhanh hơn, đến trước cửa, các thị nữ đang bận bịu nhìn thấy hắn, đều hành lễ: “Quân thượng.”
Vu Diệp ra hiệu bảo bọn họ đứng dậy, liền nhấc chân muốn tiến vào, cùng lúc lại nhìn thấy một hắc y nam nhân từ bên trong đi ra, y khom người hành lễ, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn: “Thuộc hạ tham kiến chủ thượng.” Nói xong, liền đứng qua một bên nhường lối cho Vu Diệp.
Vu Diệp đột nhiên lại không vội tiến vào, ánh mắt lẳng lặng quét một vòng Nam Khiếu Hoàn từ trên xuống dưới. Nương theo ánh sáng từ trong phòng chiếu rọi ra, có thể thấy được hai má y có vài phần gầy yếu, trên gương mặt anh tuấn cũng nhiễm vài phần mệt mỏi, một thân hắc y, không còn sạch sẽ như khi ở trong cung, thậm chí vài chỗ còn có vết máu.
Trong lòng dâng lên thương tiếc, “Khiếu Hoàn, đã làm liên luỵ ngươi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”