Sau giờ Ngọ ánh nắng theo cửa sổ rọi vào, mơ hồ có thể thấy được những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong tia nắng, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang lên, nhưng trong phòng một mảnh yên tĩnh. Vu Diệp không mở miệng, Nam Khiếu Hoàn cũng không hỏi lại, nhưng ánh mắt người nọ quá mức chuyên chú, chuyên chú đến mức y không thể xem nhẹ.
Mà trong lòng Vu Diệp lúc này, lại đang phân vân do dự… Ngọn lửa trong cơ thể bốc lên, nóng cháy khó nhịn, giống như một loại tín hiệu ám chỉ. Lúc ấy miễn hình phạt phụ cho y, là đã hạ quyết tâm… phải ôm ấp y…
Nhưng, hiện tại nhìn Nam Khiếu Hoàn nằm úp sấp ở đây, đầu hơi ngẩng lên, đôi con ngươi đen trầm tĩnh sâu thẳm nhìn hắn, hỏi hắn nguyên nhân, hắn lại không thể mở miệng…
Vu Diệp vô thức lại bắt đầu xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên đứng dậy, xoay người ngồi vào cái ghế cách đó không xa, đưa lưng về phía người trên giường.
Nam Khiếu Hoàn nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng kia, trong đầu đột nhiên nhớ tới một thoáng trước khi y mất đi ý thức, thanh âm quen thuộc kia dường như đã nói gì đó…
‘Khiếu Hoàn còn có việc khác cần y xử lý…’
Đột nhiên sửng sốt, hiểu ra vấn đề!
Bên này Vu Diệp còn đang tự đấu tranh tư tưởng với bản thân, chợt nghe phía giường vang lên một tiếng như vật thể rơi xuống đất, xoay lưng lại, nhìn thấy người vốn dĩ nên hảo hảo nằm trên giường, giờ phút này đang quỳ trên mặt đất, nhận thấy ánh mắt của hắn, Nam Khiếu Hoàn có chút lúng túng, dập đầu xuống đất, tấm lưng băng kín vải trắng trình diện ra trước mắt Vu Diệp: “… Thuộc hạ ngu dốt, đã quên chủ thượng… hiện đã trễ qua hai ngày, lúc này… cần phải…”
Tiếng nói trầm thấp vẫn như trước mang theo chút khàn khàn, vài phần suy yếu, nhưng khẩu khí lại không hề có không cam lòng. Nói xong, Nam Khiếu Hoàn lại cúi đầu trầm mặc một lúc, mới chậm rãi muốn đứng dậy, nhưng toàn thân không có khí lực, đành phải dùng đầu gối di chuyển tới trước ghế ngồi của Vu Diệp: “Chủ thượng…”
Hai chữ này thoát ra, Vu Diệp khẽ run lên, rốt cục giương mắt nhìn nam nhân đang quỳ gối dưới chân mình.
Thân thể xích lõa xốc vác hiển hiện trước mắt, vài sợi tóc đen rơi khỏi búi tóc rủ xuống cổ y, dừng ở bả vai rộng lớn, càng khiến da thịt màu lúa mạch thêm hấp dẫn.
Ngọn lửa nho nhỏ trong cơ thể bắt đầu chậm rãi thành lớn, lưu động hai vòng trong cơ thể, sau đó tụ về một chỗ, ngắn ngủn một hồi, Vu Diệp liền cảm thấy vật thể dưới thân bắt đầu cứng rắn đứng thẳng lên.
Nam Khiếu Hoàn vẫn cúi thấp đầu, ánh mắt dừng ở dưới chân Vu Diệp, thấy người trước mắt khẽ run một cái, theo bản năng di chuyển tầm mắt, vừa vặn liền nhìn thấy một màn như vậy.
Sau một thoáng sững sờ, mi mắt người quỳ trên mặt đất rủ xuống, tiếp theo, liền tiến lên thêm một chút: “Thỉnh chủ thượng cho phép thuộc hạ hầu hạ…”
Trước kia, Mộ Hàn Trọng nuôi dưỡng rất nhiều nam sủng, từng có không ít người lén hỏi y cách lấy lòng cung chủ lúc trên giường, y đương nhiên không biết đáp án, nhưng bất tri bất giác cũng thầm để mắt quan sát, thời gian lâu, cũng đại khái biết một ít…
Vu Diệp ngẩn ra, Nam Khiếu Hoàn thấy hắn trầm mặc liền cho rằng hắn ngầm đồng ý, lúc này tiếp tục kề sát vào, đến kia chỉ còn cách vật lửa nóng kia không tới một tấc mới dừng lại. Hồi tưởng lại vài kỹ xảo ít ỏi từng xem qua, hai tay khẽ vuốt, chậm rãi mở miệng, thật cẩn thận ngậm lấy vật thể đồ sộ đầy nhiệt huyết kia.
Mặc dù cách một lớp vải, vật thể trong miệng vẫn nóng đến dọa người. Nam Khiếu Hoàn quỳ trên mặt đất, hết sức chăm chú thi triển kỹ xảo thập phần cằn cỗi của mình. Tuy động tác ngây ngô, nhưng đối với Vu Diệp giờ phút này vẫn là loại an ủi tốt nhất, thoải mái nheo lại hai mắt, bàn tay đang xoa đầu tóc Nam Khiếu Hoàn cũng vô thức dùng thêm sức…
Phun ra vật cực đại trong miệng, Nam Khiếu Hoàn đưa tay lên, thử thăm dò cởi đai lưng Vu Diệp. Thanh niên không có phản ứng, để mặc cho y cởi đai lưng, quần dài kéo xuống một chút, lộ ra tiết khố bên trong.
Nướt bọt đã làm chỗ kia ướt hơn phân nửa, dán sát vào vật thể đồ sộ kia, mô tả rõ ràng hình dáng của nó. Trong lòng không hiểu sao đột nhiên dâng lên vài phần sợ hãi, Nam Khiếu Hoàn cố gắng áp chế xuống, lại nghiêng người về phía trước, há miệng, dùng răng cắn lớp vải kéo lệch xuống, sau đó dùng đầu lưới liếm đi vào…
Thân thể Vu Diệp chấn động, tầm mắt trước đó không biết lạc tới nơi nào rốt cục nhìn về phía nam nhân dưới thân, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn quen thuộc kia, mày kiếm không tự giác hơi hơi nhíu lại, mi mắt rủ xuống, đang hết sức chuyên chú phun ra nuốt vào vật thể trong miệng, tia nắng chiếu vào phòng phủ một lớp vàng nhạt lên trên người y, phản chiếu lên gương mặt băng lãnh kiên cường kia, vẫn không chút biểu tình, nhưng lại mơ hồ tăng thêm vài phần mê hoặc lòng người…
Trong lòng Vu Diệp một trận kích động, đột nhiên, người dưới thân hút mạnh một cái, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều toàn bộ đổ dồn xuống vật dưới thân…
Khóe miệng Nam Khiếu Hoàn tràn ra vài giọt bạch dịch, y mặt không chút thay đổi lấy tay lau đi, đồng thời cổ họng khẽ động, đem chất lỏng trong miệng đều nuốt xuống, nhưng đến vài giọt cuối, lại nhất thời vô ý, sặc ho lên.
Vu Diệp ngồi ở ghế, ngực phập phồng hô hấp, sau một lúc lâu, rốt cục bình phục lại hơi thở, giương mắt nhìn Nam Khiếu Hoàn.
Chỉ thấy dưới những tia nắng, người nọ thẳng thắt lưng, cúi thấp đầu, cung kính phục tùng quỳ dưới đất, có vài giọt bạch dịch dính ở thân trên xích lỏa của y, theo đường cong trước ngực, chậm rãi trượt xuống…
Trong lòng nóng lên, cực đại dưới thân lại chậm rãi ngẩng đầu, Vu Diệp không tự giác mị mị hai mắt, theo ghế đứng dậy, một phen kéo lấy Nam Khiếu Hoàn trên mặt đất, bán ôm đem người đặt trở về trên giường.
Tư thế vẫn nằm úp sấp như trước, Nam Khiếu Hoàn không nhìn thấy động tác của người phía trên, chỉ có thể cảm giác được ngón tay của người nọ đang di chuyển qua lại trên các miệng vết thương, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại vô thức dâng lên vài phần sợ hãi… Nhớ tới đau đớn khi thân thể bị xé rách không lâu trước đó, Nam Khiếu Hoàn cắn môi, thân mình khẽ run lên.
Ngón tay ngừng lại, tiếp theo, tiếng nói hàm chứa vài phần dục vọng vang lên bên tai: “Sợ?”
Nam Khiếu Hoàn trầm mặc, không biết phải đáp thế nào mới tốt. Sợ… Là đương nhiên… Nhưng…
Một tiếng than nhẹ vang lên, Vu Diệp cởi bỏ ngoại sam, ngồi lên giường, từ ngăn tủ nhỏ bên cạnh lấy ra một bình sứ đặt ở một bên: “Hai lần trước… ta đối với ngươi như vậy, hiện tại ngươi cảm thấy sợ, cũng là đương nhiên, thế nhưng…”
“Thế nhưng…” Vu Diệp tiến đến gần, ý bảo Nam Khiếu Hoàn nâng lên hạ thân, hắn vươn tay, chậm rãi cởi ra quần dài của y, “Tình sự… kỳ thật cũng không phải chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vậy…”
Vu Diệp cúi người, từ phía sau ôm lấy y, cẩn thận chú ý không đụng đến miệng vết thương trên lưng, môi tiến đến cổ Nam Khiếu Hoàn, tiếp tục nói: “Mà là, song phương cùng vui thích…”
Thanh âm bên tai, trầm thấp biếng nhác, từng chữ từng chữ nhẹ thoát ra miệng, giống như truyền đến từ trong mộng, mơ mơ màng màng, hơi thở nóng hổi làm cho y không tự giác run lên, ngay sau đó, cánh tay trên lưng càng siết chặt hơn: “Khiếu Hoàn, bất luận như thế nào, cuộc sống sau này còn rất dài... ta sẽ tận lực… làm cho ngươi hưởng thụ đến sảng khoái nhất…”
Theo lời của hắn, một đôi tay cũng không chần chừ bắt đầu ở trước ngực y du động, động tác nhẹ nhàng, mang theo một chút thương tiếc, như có như không ma sát từng chỗ mẫn cảm.
Hưởng thụ… vui thích… loại chuyện này, sẽ có sao?… Tựa vào trong ngực Vu Diệp, toàn thân Nam Khiếu Hoàn bủn rủn vô lực, ngay cả ý thức, tựa hồ cũng càng lúc càng tan rã… Trong mơ màng, chỉ cảm thấy mỗi một chỗ bàn tay người nọ mơn trớn qua đều giống như bị lửa đốt… Thậm chí chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm, đều mang đến cảm giác kỳ dị trước nay chưa từng có…
“Khiếu Hoàn…” Thì thào nói nhỏ, từ sâu trong yết hầu tràn ra, ôn nhu, lưu luyến, khát cầu… Y có thể phân biệt rõ ràng từng loại cảm xúc trong đó, nhưng khoái cảm bất ngờ từ trước ngực truyền tới lại đem toàn bộ suy nghĩ trong đầu y một lần nữa đánh tan.
Đem người trong lồng ngực xoay nghiêng lại, dùng miệng cắn nhẹ hai điểm trước ngực Nam Khiếu Hoàn, đầu lưỡi liếm láp, chỉ chốc lát, hai chu quả được thay phiên đối đãi liền sưng đỏ đứng thẳng trong không khí, ướt nướt bọt, phản chiếu cùng ánh sáng bóng loáng.
Không tự giác nuốt nước bọt, Vu Diệp cảm thấy chính mình đã sắp nhịn không nổi nữa. Thân thể trên giường, xốc vác rắn chắc, cường tráng hữu lực, lại vô cùng dịu ngoan, không chút phòng vệ hoàn toàn phơi bày ở trước mắt hắn, gương mặt kiên nghị góc cạnh phân minh, so với ngày thường, ửng hồng hơn một chút, mà khác biệt lớn nhất, chính là đôi con ngươi trầm tĩnh lạnh lùng kia giờ khắc này hàm chứa trong đó đều là thư sướng, còn giống như ám chỉ muốn càng nhiều hơn…
Cầm lấy bình sứ ở một bên, mở nắp bình, một cỗ mùi thơm dịu nhẹ xông vào mũi, Vu Diệp đổ ra một ít thuốc mỡ, ngón tay hướng đùi trong của Nam Khiếu Hoàn tìm kiếm.
“Ân…” Mi dài khẽ run rẩy, người đang chìm nổi trong bể dục vô thức ngâm khẽ ra tiếng, thanh âm trầm thấp ám ách hãm đầy dục vọng.
Ngón tay Vu Diệp nhẹ run lên, lập tức, tiếp tục xâm nhập vào bên trong dũng đạo…
Nam Khiếu Hoàn lại phát ra một tiếng ngâm khẽ, ngón tay đang cẩn thận di chuyển trong cơ thể y ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục tiến hành công tác khuếch trương.
Người đang nằm nghiêng trên giường giờ phút này ý thức mê loạn, từng đợt từng đợt khoái cảm vô tận sớm đã đánh bại mọi phòng tuyến của y, mà dị vật trong cơ thể, cùng với bàn tay vẫn luôn nấn ná ở trước ngực kia, lại giống như biết rõ từng chỗ mẫn cảm trên người y, mỗi lần đụng chạm, mỗi lần khẽ vuốt ve, đều mang đến những kích thích mới lạ liên miên không dứt…
Rút ra ngón tay, đem cự vật sớm đã trướng to đứng thẳng đỉnh đến huyệt khẩu, Vu Diệp ở trên cổ Nam Khiếu Hoàn khẽ hôn, hạ thân đẩy về phía trước, phân thân cực đại nóng rực lập tức tiến nhập một tấc.
Nam Khiếu Hoàn đang đắm chìm trong khoái cảm đột nhiên cương cứng thân thể, trong mắt có vài phần thanh tỉnh, tuy rằng đau đớn so với hai lần trước đã giảm nhiều lắm, thế nhưng…
“Thả lỏng.” Vu Diệp kiệt lực khắc chế ghé vào bên tai y nhẹ nhàng nỉ non, cánh tay ôm lấy cơ thể y hướng trước ngực sờ soạng, vân vê một bên chu quả.
“Ngô….!!” Trước ngực truyền đến khoái cảm thoáng làm phân tán đi đau nhức ở phía sau, Nam Khiếu Hoàn không tự giác cắn môi, bàn tay siết chặt đệm giường, thân thể ngược lại càng căng chặt hơn.
Mặc dù trước đó đã bôi trơn, Vu Diệp vẫn như cũ tiến vào thập phần khó khăn, đau đớn truyền tới do y không ngừng căng chặt cơ thể làm cho hắn không tự giác nhíu mày, mở miệng lần nữa, thanh âm đã hàm chứa vài phần lãnh ý: “Thả lỏng…”
Lúc này, Nam Khiếu Hoàn nghe rõ rành mạch, nhận ra lãnh ý ẩn hàm trong lời nói của Vu Diệp, trong lòng nháy mắt dâng lên hổ thẹn, gian nan mở miệng, đồng thời rên rỉ trong cổ họng rốt cục cũng nhịn không được lao ra miệng: “Ân a… thuộc hạ, thuộc hạ… không phải… A a…”
Một câu đứt quãng, phía sau lại thình lình đón nhận một lần đẩy mạnh của Vu Diệp, kích thích lập tức ập đến. Đến cuối cùng, ngay cả chính y cũng không biết ban đầu bản thân muốn nói cái gì…