Trên nền vải màu đen là hoa văn rồng vàng uốn lượn bay giữa các tầng mây, uy nghiêm không thể phản kháng theo trên người nam tử tràn ra, trên khuôn mặt uy phong, một đôi mắt ưng lợi hại, sáng quắc nhìn chằm chằm thân ảnh nguyệt sắc ở phía trước cách không quá xa.
Mộ Vân Tiêu theo phía sau An Vô đi ra, hai người đối diện. Sau một lúc lâu, huyền y nam tử mở miệng trước: “Ngũ đệ, đã nhiều ngày trẫm không ngừng phái người tới chỗ của ngươi, mời ngươi tiến cung hàn huyên, ngươi đều cự tuyệt.”
Ngữ khí trần thuật, nhàn nhạt giản giải.
Lời vừa ra khỏi miệng, thân phận của hắn liền sáng tỏ, Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn, An Vô cùng khom mình hành lễ: “Nhi thần / thảo dân tham kiến phụ hoàng / bệ hạ.”
Lúc này Ti Hoàng Vân Dật mới đem ánh mắt chuyển qua Vu Diệp, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vài phần độ ấm, khoát tay ý bảo bọn họ không cần đa lễ, rồi lại tiếp tục hướng Mộ Vân Tiêu nói: “Chỗ này … Là nơi Tiểu Sương…?”
Không có mộ phần, mộ bia… Cái gì cũng không có… Nghĩ đến người kia, tiếng nói khàn khàn của hắn không khỏi có chút run rẩy, cặp mắt lợi hại kia, cũng hiện lên vài phần mơ hồ.
“Không phải! Đương nhiên không phải!” Mộ Vân Tiêu đột nhiên gầm lên, “Nàng là phi tử của ngươi, sao có thể chôn ở nơi núi hoang vắng vẻ này?! Hoàng huynh rất hồ đồ, thế nhưng đi hỏi ta?!”
“An Vô, chúng ta đi!”
Rõ ràng không muốn nhiều lời, Mộ Vân Tiêu vẻ mặt lạnh lùng, xoay người sang chỗ khác, lập tức muốn kéo người rời đi.
“Ngũ đệ! Phái người âm thầm theo dõi ngươi là trẫm sai, nhưng trẫm làm như vậy, là vì thật sự không còn biện pháp!”
Ti Hoàng Vân Dật ở phía sau Mộ Vân Tiêu rống to, “Mười hai năm, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho trẫm sao?!”
“Tha thứ? Ta tha thứ cho ngươi thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh ngươi hãy bảo nàng tha thứ cho ngươi!”
“Ngũ đệ!” Ti Hoàng Vân Dật thống khổ kêu ra tiếng, bàn tay siết chặt không ngừng run rẩy, hắn kiệt lực khống chế tâm tình của mình, nhưng mà một câu kia của Mộ Vân Tiêu, khiến cho toàn bộ khống chế của hắn trở thành uổng phí.
“Trẫm biết trẫm đã sai… Sai đến rối tinh rối mù, mười hai năm qua, trẫm không có một ngày không nhớ tới Tiểu Sương… Ngũ đệ, hoàng huynh van cầu ngươi, để cho trẫm mang Tiểu Sương về! Nàng một mình ở nơi này, trẫm luyến tiếc…”
Làm một đế vương, lại ăn nói khép nép như thế khẩn cầu một người, hơn nữa vị đế vương này còn là Vân Liệt Đế vẫn luôn nổi danh hỉ nộ vô thường… Nhìn Ti Hoàng Vân Dật, ánh mắt Vu Diệp trầm xuống.
“Ngươi luyến tiếc? Ha ha ha ha… Đây đúng là chuyện cười hay nhất ta từng nghe!” Mộ Vân Tiêu đột nhiên quay đầu lại, hai mắt bắn về phía Ti Hoàng Vân Dật, khóe miệng hàm chứa mạt cười lạnh, mang theo mười phần châm chọc cùng khinh thường, “Muốn vứt bỏ, liền vứt bỏ! Ngươi như thế nào luyến tiếc? Đừng quên, năm đó là ai đem nàng giam vào lãnh cung! Nơi này cho dù hoang vắng, nhưng so với lãnh cung của ngươi, so với hoàng lăng của ngươi vẫn tốt hơn bội phần!”
Nhớ lại mười hai năm trước, vào mùa Đông, vạn vật điêu linh, đại tuyết dày đặc, trong tòa điện to lớn vắng lặng, rét lạnh đến thấu xương. Mùi máu tươi nồng đậm lượn lờ nơi chóp mũi, nữ tử áo trắng vẻ mặt nhợt nhạt, hai mắt tan rả, hấp hối từng hơi.
“Gặp được hắn, gả cho hắn, Niệm Sương cả đời không hối hận… Chỉ trách, ta cùng với hắn, duyên phận quá mỏng…”
Nàng nắm tay Mộ Vân Tiêu, cảm xúc lạnh lẽo tựa hồ xuyên thấu qua làn da, âm lãnh đến tận trong tim hắn.
“… Vân Tiêu, đừng hận hoàng huynh của ngươi… Đừng hận hắn…”
“… Ta không muốn nhiều lời.” Mộ Vân Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt, “Ngươi đi đi! Mang theo người của ngươi đi khỏi nơi này! Nếu ngươi đối với nàng còn có chút cảm tình, thì vĩnh viễn đừng nhắc lại chuyện mang nàng rời đi! … Thời điểm nàng còn sống, chịu không ít giày vò, hiện tại đã chết, chúng ta ít nhất cũng cho nàng được thanh tịnh.”
Ti Hoàng Vân Dật nhìn hai mắt Mộ Vân Tiêu, trong cặp mắt phượng kia, là hàn băng ngàn dặm, nhìn không thấy một tia độ ấm, lại siết chặt nắm tay, trầm mặc một lúc lâu, hắn vô cùng kiên định lần nữa mở miệng: “Chỉ cần ngươi nói cho trẫm biết, Tiểu Sương ở nơi nào, trẫm liền đi.”
“Ngươi…!” Lông mày hung hăng nhăn lại, tức giận vừa mới dịu xuống giờ phút này chỉ hận không thể tiến lên hung hăng cho người trước mắt hai quyền, Mộ Vân Tiêu tức giận đến môi đều phát run, “Ti Hoàng Vân Dật! Ngươi nghe không hiểu lời ta vừa nói sao?! Hay là, ngươi ngay cả một chút thanh tịnh, cũng không muốn cho nàng? Ngươi nói ngươi yêu nàng, vậy tại sao ngay cả di ngôn cuối cùng của nàng cũng không nguyện ý nghe theo?!”
“… Cái gì? Cái gì di ngôn cuối cùng? Ngũ đệ, nói cho trẫm biết, Tiểu Sương nàng đã nói gì?!”
Ngẩn ra trong nháy mắt, Ti Hoàng Vân Dật kinh ngạc, hắn hướng phía trước tiến lên vài bước, hai tay nắm lấy bả vai Mộ Vân Tiêu, vội vàng hỏi: “Mau nói cho trẫm, Tiểu Sương nàng đã nói những gì?”
Mộ Vân Tiêu không đáp, chính là cúi đầu cười khẽ, nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt lạnh lùng của hắn, giống như hàn băng đang chậm rãi tan ra, ngày Xuân sắp đến: “Ngươi thực muốn biết?”
Nhẹ hỏi một câu, hàm chứa vài tia tàn nhẫn lãnh khốc.
“Đúng vậy! Ngũ đệ, nói cho trẫm biết!”
Mạt tươi cười kia rốt cục hoàn toàn hiện hữu bên khóa miệng hắn, mang theo lãnh ý cùng điên cuồng.
“Nàng nói, ‘Kiếp này, Kiều Niệm Sương không hối hận, bằng lòng trở về với cát bụi, chỉ cầu kiếp sau và kiếp sau, vĩnh viễn cùng quân không tái gặp!’” [quân: là vua]
Không hối hận, nhưng có oán, vì sao yêu nhau như vậy, lại không vượt qua được một khảo nghiệm nhỏ? …Hồng trần như mộng, chuyện cũ như khói, Niệm Sương trải qua hết thảy, mới biết rằng yêu nhau, chỉ yêu thôi là chưa đủ… Nếu như quân có thể tin ta, ta và hắn, tuyệt không đi đến kết cục thế này…
Một câu nói giống như hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm thật sâu vào thân thể hắn, cướp đi toàn bộ khí lực của hắn.
Đầu chậm rãi cúi, thân thể Ti Hoàng Vân Dật bắt đầu run rẩy, hai tay vô lực buông xuống, lảo đảo lui về phía sau hai bước, trên khuôn mặt lạnh lùng, xẹt qua sợ hãi cùng luống cuống…
“Vừa lòng chưa?” Mộ Vân Tiêu cúi đầu hỏi ra tiếng, đem bộ dáng Ti Hoàng Vân Dật thu hết vào đáy mắt, khoái ý dâng lên, nhưng rồi lại mang theo vài tia không đành lòng… Hít mạnh một hơi, nhẹ thở ra, Mộ Vân Tiêu xoay người, đối với An Vô bên cạnh lên tiếng.
“Đi.”
“Từ từ!”
Ti Hoàng Vân Dật quát to, Mộ Vân Tiêu dừng bước lại, chậm rãi xoay người, chỉ thấy huyền y nam tử đứng ở cách đó không xa, hai tay chấp sau lưng, ngũ quan uy phong đã khôi phục vẻ âm lãnh ngày thường, hai mắt đỏ ngầu như thiêu đốt: “Tiểu Sương ở nơi nào?!”
Cuồng nộ mãnh liệt dâng lên, Mộ Vân Tiêu hung hăng cắn răng, “Xoát” một tiếng rút ra trường kiếm đeo bên hông An Vô, một cái lách mình, lưỡi kiếm liền cách cổ Ti Hoàng Vân Dật không quá một tấc: “Đủ rồi!”
Huyệt thái dương nổi lên gân xanh, hắn tu mi cau mày, đôi con ngươi bắn ra hàn quang sắc bén: “Kiều Niệm Sương đã chết, hoàng huynh ngươi chớ nhiều dây dưa! Nếu không đừng trách kiếm dưới tay ta vô tình!”
Sát khí lãnh liệt theo trên người hắn tản ra, hộ vệ phía sau Ti Hoàng Vân Dật đều đồng loạt rút kiếm, nhanh chóng bao vây thành vòng tròn, đem Mộ Vân Tiêu cùng An Vô vây ở giữa.
“Nàng ở nơi nào?”
Ti Hoàng Vân Dật phất tay ra lệnh, bọn hộ vệ bỏ vũ khí xuống, thủ vệ đầu lĩnh lo lắng nhìn về phía Ti Hoàng Vân Dật, lại chỉ nhìn thấy vẻ chấp nhất kiên định trên gương mặt đế vương.
Giống như không hề thấy lưỡi kiếm để ngang cổ, thanh âm khàn khàn không ngừng lặp lại cùng một vấn đề.
Tay cầm kiếm của Mộ Vân Tiêu bắt đầu run rẩy, đúng lúc này, một thanh âm ôn nhuận vang lên.
“Phụ hoàng.” Vu Diệp vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh đi qua, đứng trước mặt Ti Hoàng Vân Dật, nhẹ nhàng lắc đầu, “Người không cần hỏi nữa, cho dù biết được đáp án, người cũng không thể mang mẫu phi trở về.”
Ti Hoàng Vân Dật bình tĩnh nhìn Vu Diệp một hồi: “Trọng nhi, lời này của ngươi… Là có ý gì?”
Mộ Vân Tiêu nhắm mắt, thu kiếm trở vào bao, cuối cùng thật sâu nhìn Vu Diệp một cái, liền quay về bên cạnh An Vô.
Ánh mắt Vu Diệp dừng ở dòng nước suối, ánh mắt ảm đạm, nhạt nói: “Di thể của mẫu phi, sư phụ đã đem thiêu, tro cốt rải vào bên trong dòng suối này…
“Ngươi, ngươi nói… Cái gì?” Không thể tin được những gì mình vừa nghe, Ti Hoàng Vân Dật chuyển hướng nhìn Mộ Vân Tiêu, chỉ thấy hắn đứng ở một bên, vẻ mặt lạnh băng, nhưng lại không hề phủ nhận lời Vu Diệp nói… Đau đớn vừa rồi cưỡng chế áp xuống lại cuồn cuộn dâng lên, từng ngụm từng ngụm thôn tính toàn bộ cơ thể hắn… Lồng ngực quay cuồng, cổ họng có vị ngọt, Ti Hoàng Vân Dật bỗng nhiên xoay người, ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ khụ…”
Trên lớp cỏ dại xanh biếc liền bị vẩy lên vài vệt máu đỏ, khụ hồi lâu, thanh âm mới dần dần nhỏ xuống, Ti Hoàng Vân Dật lấy khăn lau đi vết máu bên môi, từng bước đi đến bên dòng suối, ánh mắt nhìn từng luồn nước róc rách chảy xuôi…
Vu Diệp yên lặng đi đến bên cạnh hắn, hai người sóng vai mà đứng.
Nước chảy vô tình, Ti Hoàng Vân Dật nhìn suối nước, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, qua hồi lâu, Ti Hoàng Vân Dật đột nhiên mở miệng nói với Vu Diệp, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng lúc này lại mang theo vài phần lo lắng nhợt nhạt.
“Trọng nhi…”
“Nếu không có việc gì quan trọng, liền tiến cung bồi trẫm đi…”
Thanh âm khàn khàn phiêu tán ở trong gió, Ti Hoàng Vân Dật xoay người, mang theo binh lính khi đến, tất cả rời đi.
Chim chóc bay lượn trên tầng trời, không biết khi nào, khói nhẹ đã tán hết, gió thổi mạnh hơn, theo sau là vài tiếng sấm ầm vang, mưa lớn cứ như thế bất chợt đổ ào xuống.
Nam Khiếu Hoàn dùng kiếm chém đứt đám cỏ dại cùng dây leo phủ lấp trước cửa một cái hang động, Vu Diệp và An Vô tiến vào đầu tiên, An Vô theo chung quanh nhặt được ít cành khô, động tác lưu loát đốt một đống lửa nhỏ. Nhất thời, hang động âm u liền được thắp sáng.
Chuẩn bị tốt hết thảy, An Vô đi ra hang động, đi tới bên cạnh Mộ Vân Tiêu nãy giờ vẫn đứng ở cửa động, nhẹ nhàng cất tiếng: “Chủ tử, lửa đã đốt hảo. Bên ngoài gió lớn, nên vào đi thôi.”
Thân ảnh nguyệt sắc thẳng lưng đứng ở nơi đó nghe thấy giọng nói của y, khẽ động đậy, Mộ Vân Tiêu quay đầu nhìn về phía An Vô.
Nam tử tuấn dật cao lớn lẳng lặng đứng, bị nước mưa thấm ướt y phục trên người, gương mặt đoan chính, vài sợi tóc đen dán trên trán y, một giọt nước mưa lạnh lẽo theo chóp mũi chảy xuống, trên gương mặt bởi vì bị hắn nhìn chăm chú hồi lâu mà chậm rãi hiện lên vài tia đỏ ửng.
Rủ xuống mi mắt, Mộ Vân Tiêu đi đến bên cạnh An Vô, đột nhiên mở rộng hai tay, ôm trọn lấy thắt lưng An Vô, đầu cũng chôn thật sâu vào hõm vai y.
“… An Vô.”
Mộ Vân Tiêu cúi đầu khẽ gọi.
“Ân.” Đáp lại cái ôm của Mộ Vân Tiêu, lạnh đến dọa người, An Vô cúi đầu trả lời, trong lòng dâng lên vài tia đau đớn.
“An Vô…”
Lại một tiếng gọi khẽ, Mộ Vân Tiêu càng siết chặt hai tay.
“An Vô…”
“An Vô…”
Một tiếng lại một tiếng, rầu rĩ, vang lên bên tai An Vô.