Bởi vì sự cố ‘Di Tình’, mà phải liên lụy tới người không nên dính vào. Ngoài mặt Nam Khiếu Hoàn tựa hồ không hề để ý tới chuyện kia, nhưng Vu Diệp biết, loại chuyện như vậy, không có người nam nhân bình thường nào có thể hoàn toàn không để ý. Biểu hiện của Nam Khiếu Hoàn, chỉ là do tính cách của y buộc bản thân phải như vậy. Lại nghĩ tới thân ảnh Bắc Sóc Phong quỳ thẳng tắp bên ngoài địa lao… Thật sự là loạn thất bát tao… Một đống chuyện lộn xộn.
Nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ nặng nề lại kéo đến, Vu Diệp lại chậm rãi ngủ thiếp đi.
Một giấc bình yên. Khi mở mắt lần nữa, trời đã sáng. Khiếu Hoàn sớm đã rửa mặt xong, như cũ đứng hầu ở một bên. Thấy Vu Diệp thức giấc, liền bước nhanh đi tới.
“Chủ thượng, hiện tại cần rửa mặt?”
Vu Diệp theo yết hầu “Ân” ra một tiếng đáp lại.
Một loạt thị nữ ăn mặc giống nhau, trong tay cầm dụng cụ rửa mặt, quần áo linh kiện, từ bên ngoài tiến vào. Vu Diệp để bọn họ hầu hạ rời giường, rửa mặt, súc miệng, buộc tóc.
Thị nữ thuần thục thay Vu Diệp xử lý một đầu tóc dài tới thắt lưng của hắn, Vu Diệp nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong gương đồng, tinh tế đánh giá. Người trong gương da trắng như bạch ngọc, kim quan buộc lên tóc dài, gương mặt tuấn mỹ vô song, một đôi mắt phượng dài, khóe mắt mang theo vài tia kiêu căng lạnh lùng bẩm sinh, đôi con ngươi đen như nước sơn, bờ môi mỏng hoàn mỹ khẽ mím, mặt không chút thay đổi, chỉ có băng lãnh. Vu Diệp nhếch môi nhẹ mỉm cười, người trong gương cũng nhếch môi mỉm cười theo, tuy chỉ là một nụ cười nhợt nhạt gần như khó nhận ra, nhưng cũng đã làm cho vẻ lãnh ngạo đạm mạc trước đó tiêu tán đi vài phần, trở nên, nhàn nhã bình thản hơn một chút, cũng có vẻ dễ tiếp cận hơn một chút.
Vu Diệp theo ghế đứng dậy, thị nữ bên cạnh lấy ra thêm mấy loại phối sức [như trang sức]treo lên y phục hắn, so với hôm qua, tầng tầng lớp lớp y phục của hôm nay, có vẻ uy nghi đoan chính hơn rất nhiều.
“Chủ thượng đã thức dậy a.” Khanh Nhan một thân y phục vàng nhạt đi tới, Ỷ Lôi đi theo phía sau, cười khẽ nhìn Vu Diệp vài lần, cảm khái nói: “Quả nhiên vẫn là màu trắng hợp với chủ thượng ngài nhất.”
Ỷ Lôi ở một bên đồng ý gật gật đầu.
Vu Diệp cũng không khỏi thầm đồng ý trong lòng, nhưng cũng không lên tiếng trả lời, sau khi thu thập thỏa đáng, liền đi ra.
Nơi đến, sớm đã có thị nữ chờ sẵn, trên bàn tròn bày biện rất nhiều món ăn.
Nắng theo ngoài cửa sổ chiếu vào, tiếng chim hót buổi sáng làm tăng thêm vài phần sinh khí. Vu Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ một mảnh chim hót hoa thơm, cây cối um tùm, kỳ hoa dị thảo, núi giả nước chảy, hợp thành một bức tranh tràn đầy sức sống. Đây là một hoa viên rất lớn, tên là Vô Hương Uyển, là nơi hằng ngày Mộ Hàn Trọng nghỉ ngơi luyện võ.
Vu Diệp kéo áo bào, ở trước bàn ngồi xuống, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba người đang đứng ở một bên: “Đã ăn chưa, cùng nhau dùng bữa đi.”
Ba trong bốn người của tứ đại hộ pháp, mỗi ngày sáng sớm đều sẽ tới nơi này, tranh thủ thời gian lúc Mộ Hàn Trọng dùng điểm tâm báo cáo lại sự tình trong cung. Cho nên trước khi tới nơi này, hai người bọn họ đều đã sớm dùng qua điểm tâm. Vu Diệp đương nhiên biết chuyện đó, lời này, ngoài miệng là nói cho ba người nghe, kỳ thật, chỉ là nói cho Khiếu Hoàn ở bên cạnh nghe.
Quả nhiên, hai người Khanh Nhan Ỷ Lôi đều nhẹ giọng cự tuyệt. Vu Diệp quay đầu nhìn nhìn Khiếu Hoàn đứng ở phía sau mình, buông chén đũa, cúi người kéo qua một cái ghế ở bên cạnh, nói: “Đừng đứng ngốc nữa, ngồi xuống.”
Tức khắc có thị nữ thông minh lanh lợi vội vàng bổ sung thêm một bộ chén đũa đặt vào bên cạnh Vu Diệp. Nam Khiếu Hoàn tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng, vẫn là cúi đầu ứng thanh, liền ngồi xuống bên cạnh Vu Diệp.
Cái gọi là ăn không nói, ngủ không nói. Một bữa điểm tâm, ăn cực kỳ im lặng. Vu Diệp ăn no buông đũa, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Nam Khiếu Hoàn cúi đầu, đồ ăn trước mặt cũng không thèm nhìn tới, chỉ chuyên chú ăn chén cháo nhỏ của y, từng muỗng từng muỗng uống vào miệng. Trong đôi mắt hiện rõ vẻ cực không thích ứng với loại tình huống này.
Vu Diệp cảm thấy thực thú vị, máu trêu đùa nổi lên, lập tức lại cầm lấy đôi đũa, gắp một đũa rau xanh, mở miệng kêu: “Khiếu Hoàn.”
Nam Khiếu Hoàn rốt cục ngẩng đầu, nhìn sang Vu Diệp, nhận thấy được ý đồ của Vu Diệp, lập tức bị giật mình: “Chủ thượng?”
Rõ ràng vẫn là gương mặt vạn năm băng sơn nhìn không ra chút cảm xúc, Vu Diệp lại cảm thấy được trong ánh mắt đối phương cực nhanh xẹt qua vài tia băn khoăn cùng luống cuống.
Đôi đũa mang theo đồ ăn, đã đưa tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn.
Tầm mắt Nam Khiếu Hoàn dừng trên đôi đũa, lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khóe miệng người trước mắt thản nhiên mỉm cười, cùng bộ dáng trong ngày thường cứ như hai người khác biệt, nhưng điểm giống nhau, chính là có một loại cường thế không thể cự tuyệt.
Nhận thấy được điểm ấy, y đành phải hơi hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng há miệng, để Vu Diệp uy mình đũa đồ ăn này.
Nhìn đối phương nuốt xuống, Vu Diệp vừa lòng để đũa xuống: “Như vậy mới tốt. Về sau nhớ rõ không được chỉ biết uống cháo, đồ ăn cũng phải ăn.”
Khiếu Hoàn không nhúc nhích ngồi thẳng tắp trên ghế, nghe lời “Dạy bảo” của Vu Diệp, trên mặt như trước một mảnh lạnh như băng, nhìn không ra cảm xúc gì.
Khanh Nhan đứng ở một bên nghe thấy lời này, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Khiếu Hoàn mặc dù bình tĩnh trầm ổn, đối diện chủ thượng nhà mình, lại chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Bên này Vu Diệp đùa giỡn con người ta xong, tâm tình vô cùng tốt, dùng ánh mắt ý bảo Khanh Nhan bắt đầu báo cáo, liền đứng dậy đi đến ngồi dựa vào nhuyễn tháp.
Khanh Nhan lấy một ít chuyện trọng yếu bẩm báo lên, Vu Diệp thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng khẽ “Ân” một tiếng, cuối cùng, Vu Diệp liếc mắt nhìn về phía Khiếu Hoàn bên kia đã ăn xong, đột nhiên hỏi:
“Ỷ Lôi, ‘Di Tình’ đại khái bao lâu sẽ phát tán một lần?”
Sắc mặt Ỷ Lôi nháy mắt trầm trọng: “Thuộc hạ không biết.”
Ngay cả các chủ Lăng Tiêu Các cũng không biết chu kỳ phát tán của độc này… Hiện tại, Vu Diệp mới có chút ý thức được tựa hồ… Độc này so với tưởng tượng của hắn lợi hại hơn rất nhiều. Khó trách Hà Duyên Khâm trước khi chết chắc chắc như thế, nói trên đời này không có thuốc nào chữa được.
“Chủ thượng.” Khanh Nhan nhẹ thở dài một hơi, nói tiếp, “Có cần… Báo tin cho Tiêu công tử không?”
Vu Diệp sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, Khanh Nhan là chỉ cung chủ đời trước Mộ Vân Tiêu. Sau khi Mộ Hàn Trọng tiếp nhận cung chủ vị, hắn liền phiêu bạc chân trời, cũng hạ lệnh cho mọi người trong cung, đều phải gọi hắn là Tiêu công tử. Mà hiện tại sở dĩ Khanh Nhan nhắc tới Mộ Vân Tiêu, là bởi vì Mộ Vân Tiêu không chỉ có võ công cao thâm, mà một thân độc thuật, cũng là độc bá giang hồ.
“… Tuy rằng ta thập phần không muốn quấy rầy sư phụ, nhưng trước mắt, tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy.” Vu Diệp hướng Khanh Nhan gật gật đầu, xem như đồng ý đề nghị của nàng.
Bên kia, không hề bị trách móc như trong dự liệu, Ỷ Lôi hoang mang không thôi, chỉ cảm thấy hành động của cung chủ hai ngày nay cực kỳ cổ quái, cùng với ngày xưa mơ hồ giống như hai người. Nhưng cho dù hắn có nghi vấn, cũng tuyệt không dám hỏi ra miệng, bởi vậy chỉ trầm mặc nghe xong đề nghị của Khanh Nhan, mới nói ra suy nghĩ của mình: “Tâm pháp mà Khiếu Hoàn luyện, tuy rằng hướng đi cùng chủ thượng ngài khác nhau, nhưng đều thuộc đồng môn, thời điểm ‘Tình Độc’ trong người chủ thượng phát tán, có thể mượn nội lực của Khiếu Hoàn, làm giảm bớt đau đớn.”
Vu Diệp nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, liền tính toán chấm dứt đề tài này: “Chuyện chọn ra người kế nhiệm thay thế vị trí Bắc đường đường chủ, bọn họ thương lượng thế nào rồi?” Hôm qua hắn đã phân phó Khanh Nhan thông tri tới ba vị đường chủ còn lại, cân nhắc lựa chọn ra người kế nhiệm của Bắc đường.
“Khanh Nhan đang định bẩm báo với chủ thượng, các vị đường chủ hiện đều đang ở Cửu Thiên Điện chờ ngài.”
“Ân.” Vu Diệp theo nhuyễn tháp đứng dậy, sửa sang lại y phục, “Đi thôi!!”