Sở Ninh Dực tiếp tục nhíu mày, rõ ràng anh không hề có ý định đáp lại lời bà nội mình."Cậu xử lý vết thương đi, mình về trước đây.
Lạc Ninh phải có người để ý." Sở Ninh Dực nói rồi quay người đi."Sở Ninh Dực!!!" Kiều Tuệ Hòa tức giận quát.Sở Ninh Dực quay lại nhìn bà nội mình, "Bà nội, Lạc Lạc còn nhỏ, bà đừng gặp cô ấy làm gì, không có chuyện gì quan trọng thì đừng dọa cô ấy.
Lạc Ninh đang bệnh, cháu không có thời gian để chăm sóc hai người bệnh cùng một lúc đâu." Sở Ninh Dực nói xong rồi xoay người đi thẳng, bỏ lại bà nội mình đang nổi đóa phía sau."Bà ơi, bà đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu." Lâm Thiến Thần khéo léo mở miệng nói: "Đúng là Lạc Lạc vẫn còn nhỏ, hơn nữa...!dù sao thìcon bé cũng là mẹ của Lạc Ninh.
Nếu bà mắng mỏ con bé chẳng phải lại thành cháu có lỗi hay sao?""Nếu không phải vì đứa bé đó thì liệu bà có thể để Ninh Dực làm loạn thế không?" Kiều Tuệ Hòa khó chịu nói."Phải rồi, bà ơi, đợt rồi con có viết một bản báo cáo về các vấn đề liên quan đến tim, hay là bà xem giúp con nhé, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao con cũng chỉ bị thương nhẹ thôi mà." Lâm Thiến Thần vẫn mỉm cười nói."Ừm, cũng chỉ có con là biết cầu tiến, chẳng hiểu cái thằng Ninh Dực này có phải mù rồi hay không.
Lúc trước nó thích con bé Viên Giai Di kia bà đã thấy không ổn rồi, giờ lại đến con bé Thủy An Lạc như trẻ con này."Kiều Tuệ Hòa nhìn Lâm Thiến Thần, vô cùng tiếc nuối vì cô ta không thể thành cháu dâu của mình.Mà lúc này Thủy An Lạc cũng đang gọi điện kể lại chuyện vừa rồi cho Kiều Nhã Nguyễn, khiến cho cô nàng cáu tiết mắng một thôi một hồi."Ôi đệch, con mụ đó có thể bỉ ổi hơn được nữa không? Bảo mẹ đó bạch liên hoa hai mặt là chuẩn luôn đấy.
Cả mày nữa, không phải cứ thế mà thua trước cô ta đấy chứ?""Sao tao biết được, cái tên ngốc Sở Ninh Dực kia còn tin lời cô ta, nghĩ là tao cố tình đẩy cô ta nữa chứ." Thủy An Lạc bất bình nói."Aiz, chị bảo cưng này, mày rất chi là để ý chuyện Sở Ninh Dực tin lời mụ kia đúng không, nghe như kiểu oan ức và mất mát lắm ấy.
Mày thừa nhận đi, mày thích Sở Ninh Dực rồi đúng không.""Tao thích anh ta á, mày đừng đùa nữa.
Bạn gái cũ của người ta đã về rồi, bên cạnh còn có một con mụ hồng nhan tri kỷ hai mặt lại còn biết giả nai nữa.
Tao thích ăn hành lắm hay sao mà lại đi thích anh ta?" Thủy An Lạc lớn tiếng phản bác."Có lý thì không cần phải cao giọng.
Thủy An Lạc, đừng chối nữa, mày thích anh ta rồi.
Dù sao người ta cũng đẹp trai, có tiền lại còn bản lĩnh, quá phù hợp với tiêu chuẩn của mày còn gì." Kiều Nhã Nguyễn tặc lưỡi nói."Tao nhổ vào, tao đã quyết định rồi, chờ cục cưng hết bệnh, tao sẽ theo mẹ rời khỏi chỗ này.
Cùng lắm thì tao làm một đứa con gái riêng được ba dượng nuôi.
Viễn Tường tao dâng tặng anh ta luôn là được chứ gì." Thủy An Lạc tức giận nói.Kiều Nhã Nguyễn thở dài, cô biết Thủy An Lạc lúc này đã bị chọc tức đến phát điên rồi, bị người mình để ý không tin tưởng đúng là chuyện khiến người ta tổn thương mà."Thôi được rồi, mong là quyết định này của mày sẽ không chọc giận ba của con mày." Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực tức giận là chuyện đương nhiên, "Hơn nữa, làm sao mày biết là ba dượng mày không có con riêng, lỡ mày tới nhà người ta rồi lại bị ghét thêm thì sao.
Đến lúc đó mày sẽ thành cô bé lọ lem ăn nhờ ở đậu, lại còn vác theo một cục nợ bé xíu nữa chứ."Kiều Nhã Nguyễn nói xong, Thủy An Lạc không kìm được mà rùng mình một cái, hình như đúng là cô chẳng biết gì về người ba dượng phong độ kia cả, chỉ biết mỗi việc ổng đẹp trai phong độ thôi.Thủy An Lạc cúi đầu ủ rũ, "Vậy phải làm sao bây giờ? Giờ Sở Ninh Dực coi thường tao rồi, chê thành tích của tao không tốt, còn không cho tao đi thực tập nữa luôn.""Thế thì có làm sao, không phải còn có anh ta nuôi mày à? Người khác cầu còn chẳng được đâu đấy." Kiều Nhã Nguyễn cất giọng lanh lảnh, "Thủy An Lạc, mày đúng là sướng mà không biết đường hưởng, đáng bị ăn đòn."------oOo------.