Thủy An Lạc ngẩng đầu, cơ thể cô hơi run lên rồi vội đứng dậy, nhưng vì cái chân bị thương vẫn đang chống trên ghế cho nên chỉ có thể thấp giọng chào một câu: “Viện trưởng Kiều!”Kiều Tuệ Hòa cúi nhìn nhìn chân của Thủy An Lạc, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: “Lại bị thương?”Thủy An Lạc hơi cúi đầu, cô nghe ra được sự ghét bỏ trong giọng nói củabà.“Mẹ chồng của cô cứ nói với tôi là cô còn nhỏ, bảo tôi rộng lượng một chút mà bỏ qua cho cô! Nhưng mà Thủy An Lạc này, cô đã hai mươi mốt tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa.
Cô phải có trách nhiệm với bản thân mình chứ! Chính mọi người trong nhà nghĩ cô còn nhỏ, yêu thương chiều chuộng cô cho nên mới thành tác nhân cho cô gây họa thế này đấy!” Giọng nói của Kiều Tuệ Hòa cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho Thủy An Lạc cả.Hoặc có lẽ là vì bà vốn có chút trách cứ Thủy An Lạc trong lòng, dù sao thì hai người con gái mà bà thích đều vì cô nên mới xảy ra chuyện.Thủy An Lạc hơi cau mày rồi ngẩng đầu nhìn Kiều Tuệ Hòa: “Viện trưởng Kiều, từ trước đến giờ cháu chưa từng nghĩ tình yêu thương của mọi người là tác nhân gây họa của cháu.
Cháu biết trước đây quả thật đã làm ra nhất nhiều chuyện khiến bà không thể chấp nhận được, nhưng cháu không cho rằng cháu đã làm sai chuyện gì cả.” Dù cho là chuyện của Lâm Thiến Thần hay Lan Hinh, cô tự thấy rằng bản thân không làm gì sai cả.Vậy nên cô chẳng việc gì phải ở đây nghe Kiều Tuệ Hòa trách mắng vô căn cứ như thế.Kiều Tuệ Hòa hơi rũ mi, hai tay của bà vẫn đặt trọng túi áo khoác màu trắng, cuối cùng bà trầm giọng nói: “Tôi muốn xem xem cô chỉ mồm mép sắc bén thế thôi, hay là một người có thực lực thật.”Thủy An Lạc hít sâu một hơi nhìn Kiều Tuệ Hòa xoay người rời đi, sau đó cô mới nói vọng lên: “Viện trưởng Kiều, sau khi chân lành rồi cháu sẽ tiếp tục tới viện thực tập, nếu Viện trưởng Kiều có sắp xếp khác, vậy...”“Sắp xếp khác?” Kiều Tuệ Hòa cười lạnh: “Lại để cô đi gieo họa cho bác sĩ khác hay sao? Tôi cũng chỉ còn cái thân già này thôi, chẳng lẽ còn sợ ba cái trò gây họa của cô chắc!” Kiều Tuệ Hòa nói xong liền quay người đi thẳng luôn.Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của Kiều Tuệ Hòa mất hút sau khúc quanh cuối hành lang rồi mới ngồi xuống.
Đôi môi của cô khẽ mím lại.
Tuy mẹ chồng trước của cô đôi lúc hơi hung dữ với cô, nhưng dù sao thì sau lưng bà ấy vẫn được xem là đối xử tốt với cô.Nhưng Kiều Tuệ Hòa thì lại căm ghét cô thật!Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngày đó Mặc Lộ Túc hỏi cô rằng cô cảm thấy Kiều Tuệ Hòa là loại người thế nào, thế mà cô lại nói bà là người tốt, cô đúng là bị điên thật rồi.Sở Ninh Dực đi mua trà sữa mà Thủy An Lạc thích nhất về thì thấy vợ nhỏ nhà mình đang ngửa mặt lên trần nhà thở dài.Lại lên cơn dở hơi!Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Sở Ninh Dực, là lỗi của anh khi chưa cho vợ nhỏ nhà mình uống thuốc trước khi ra khỏi nhà, là lỗi của anh.Sở Ninh Dực bước tới vỗ một cái lên gáy của cô: “Sao thế?”“Bề ngoài thắng trận nhưng thực chất lại thất bại thảm thương!” Thủy An Lạc vừa nói vừa thò tay với lấy ly trà sữa: “Là loại em thích nhất, anh Sở đúng là tuyệt vời nhất!” Thủy An Lạc nói rồi cắm ông hút vào, cười tít mắt uống.Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc xoa đầu cô: “Giữa ban ngày ban mặt mà lại bắt đầu lảm nhảm linh tinh cái gì thế? Làm sao, ra ngoài quên uống thuốc thật à?”Thủy An Lạc phi cho anh một ánh mắt sắc lẹm như dao, sau đó vừa uống trà sữa vừa nghẹn ngào lên tiếng: “Sau khi chân em khỏi hẳn em sẽ quay trở lại thực tập.”“Sao thế? Em gieo họa cho anh với con trai còn chưa đủ, muốn mở rộng phạm vi gây họa của em sao?” Sở Ninh Dực mà đã muốn phũ bà xã nhà mình thì chỉ cần mở miệng ra một cái là thành công luôn.Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen.
Cô nuốt ngụm trà sữa trong miệng xuống rồi liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực: “So với chuyện anh giá họa cho hai người kia thì em nào dám bì.
Tỉ lệ người đến gần anh mà nghẻo có khi còn nhiều hơn tỉ lệ em lấy nhầm ven cho bệnh nhân ấy chứ!” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười với Sở Ninh Dực, sau đó lại tiếp tục hút trà sữa nhìn vào trong phòng bệnh.------oOo------.
Chương 611: Lại Muốn Mở Rộng Phạm Vi Gây Họa À
Cập nhật 3 năm trước