Mộ Ngọc Tú bị cô nói thế thì giật mình một cái, cũng vô thức lùi lại sau, cảm giác cận kề cái chết vừa rồi khiến cô ta vốn không có gan thử lần nữa.
Cô ta cũng là người có được giãn được, ôm tay Mộ
Yến Lệ van xin: "Chị, chị, em sai rồi.
Em là bị ép tới không có cách nào, nhất thời hồ đồ mới làm việc ngốc nghếch.
Chị, chị tha lỗi cho em đi."
Mộ Yến Lệ rút mạnh tay về: "Có thể ẩn núp nhiều ngày như thế, còn có thể tìm chiếc xe giống như đúc xe Mộ Bang Lâm, tính toán thời gian không lệch chút nào.
Không phải có kế hoạch bắt con trai tôi đi mà là cô nhất thời hồ đồ à? Không phải mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ.
Tuy trước đây tôi tức giận nhưng sẽ nề mặt Mộ Bang Lâm mà thả cho cô một con đường sống, nhưng cô thực sự là được nể mặt mà không muốn
Mộ Ngọc Tú khóc nói: "Chị, em sai lầm rồi, em biết sai thật rồi.
Em cảm thấy cái gì chị cũng tốt hơn em nên ghen ghét chị.
Em bảo đảm từ nay về sao không bao giờ đổi nghịch với chị nữa còn không được sao?"
Mộ Yến Lệ níu chặt cổ áo cô ta, vẻ mặt hung ác tàn nhẫn: "Vào khoảnh khắc cô ra tay với con trai tôi, cô nên nghĩ đến hậu quả hôm nay.
Dứt lời, cô lại đập đầu cô ta xuống đất, phát ra một tiếng bịch.
Lại là một kích nặng nề.
Mộ Ngọc Tú cảm thấy trước mắt tối đen, sau một trận trời đất quay cuồng, cô ta ngất xỉu lần nữa.
Nhưng khi cô ta lại bị một chậu nước lạnh giội tỉnh, cô ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu là để cô ta chết cho sảng khoái đi!
Lặp lại vài lần như thế.
Lúc này Mộ Yến Lệ mới thu sự độc ác trên toàn thân lại, liếc Mộ Ngọc Tú nhếch nhác dưới đất: "Lần này đã nhớ kỹ chưa?"
Mộ Ngọc Tú ngốc như thế, không kêu đau cũng không cầu xin.
Khóe miệng Mộ Yến Lệ chứa nụ cười khẩy tàn nhẫn: "Cô nhớ kỹ cho tôi.
Nếu tái phạm lần nữa tôi sẽ lấy mạng CÔ!"
Dứt lời, cô đứng dậy ra khỏi phòng.
Cô Lang đứng ngoài phòng, cười hỏi: "Trút giận rồi?"
Mộ Yến Lệ che giấu sự tàn nhẫn độc ác trên cơ thể, bật thốt ra: "Làm phiền các anh ném đi cho tôi, ném xa một chút, đừng để gây rắc rối cho các anh."
Cô Lang cười nói: "Không sao, không ai dám tìm chúng tôi gây rắc rối" Mộ Yến Lê nghe thế cũng cười: "Gia Hạo còn nhỏ, các anh phải phí lòng nhiều rồi."
Cô Lang nói: "Không đâu, Gia Hạo rất hiểu chuyện, vốn không giống đứa bé mới mấy tuổi.
Nếu không đảm chúng tôi cũng không phải tới giờ này mới phát hiện."
Mộ Yến Lệ hơi ngạc nhiên: "Các anh cũng không biết nó mới bằng đó tuổi?"
Cô Lang cười nói: "Ừ, chỉ có tôi biết còn những người khác không biết.
Lúc Khổng Tước kia chưa gặp cậu bé vẫn luôn ảo tưởng lúc gặp nhau sẽ phát triển chuyện yêu đương nam nữ đấy! Ngay cả vừa rồi còn không cam lòng hỏi có để ý bạn gái lớn hơn cậu bé mười mấy tuổi không."
Mộ Yến Lệ cười khẽ: "Bầu không khí giữa các anh rất tốt, thảo nào Gia Hạo yêu mến các anh như thế." "Người nhà của cậu bé chính là người nhà của chúng tôi.
Sau này có gì cần giúp, cứ việc lên tiếng!" Cô Lang nói.
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Được, tôi biết thiết kế trang phục, cũng biết y thuật, có chỗ cần dùng tôi cứ nói là được!" Cô Lang cười: "Ừ"
Hai người dứt lời thì đi về phía phòng họp vừa rồi.
Lúc này, Dung Tư Thành và Mộ Gia Hạo đã không còn đứng trước máy vi tính từ lâu, đang có vẻ mặt khéo léo mà ngồi trên ghế sô pha.
Thấy cô bước vào, Mộ Gia Hạo vội chạy tới: "Mẹ.
" Mộ Yến Lệ cúi xuống ôm cậu bé: "Chúng ta về nhà nào!" Mộ Gia Hạo gật đầu, chào hỏi người ở tổng bộ rồi ra khỏi tổng bộ Ma Trời.
Mãi cho tới khi lên xe, Mộ Yến Lệ cũng vẫn ôm chặt
Mộ Gia Hạo.
Mấy lần Dung Tư Thành muốn ôm nhưng cô cũng không chịu buông tay.
Anh biết không chỉ con mình sợ hãi mà còn có cả cô.
Cô độc ác với Mộ Ngọc Tú bao nhiều càng chứng tỏ cô sợ bấy nhiều.
Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, đều lo lắng cho đối phương.
Lên xe, Tô Kiệm lái xe, Dung Tư Thành ngồi phía trước.
Mộ Yến Lệ và Mộ Gia Hạo ngồi phía sau nhưng hai mẹ con vẫn ngồi kề cận bên nhau, thoạt nhìn đáng thương lại không có chỗ dựa.
Trái tim Dung Tư Thành như bị ngàn vạn cây kim cùng đâm vào, cảm giác đau đớn nhỏ nhỏ bé bé hiện ra.
Tới bán đảo Hà Liên.
Vừa xuống xe thì đã có một nam một nữ ra đón: "Yến Lệ, thằng bé có sao không?" "Hoa Linh, sao cậu lại ở đây?" Mộ Yến Lệ hơi ngạc nhiên.
Thẩm Hoa Linh vội vàng nói: "Mình gọi cho cậu thế nào cũng không được nên tới đây chờ.
Cục cưng nhỏ sao rồi?"
Mộ Yến Lệ nói: "Không sao.
Không phải cậu biết mật mã cửa nhà mình à? Sao không vào nhà chờ?"
Thẩm Hoa Linh cười nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: "Đường Ngọc Tân nói một người không quen biết như anh ấy mà tùy tiện bước vào nhà người khác thì không hay, nên chúng mình chờ trong xe.
Nghe vậy, lúc này Mộ Yến Lệ mới nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh Thẩm Hoa Linh.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám mươi, phóng khoáng trong sáng đẹp để, mang trên mặt nụ cười thân thiện.
Dáng vẻ cậu ấm nhẹ nhàng.
"Xin chào cô, tên tôi là Đường Ngọc Tân, là bạn của Hoa Linh." Lúc anh ta nói lời này thì cố ý liếc nhìn Thẩm Hoa Linh.
Sao Mộ Yến Lệ không hiểu ý ở ngoài lời của người đàn ông này.
Rất có thể anh ta đang theo đuổi Hoa Linh nhưng Thẩm Hoa Linh không đồng ý, cho nên mới nhìn cô ấy rồi mới giới thiệu mình! "Xin chào anh, tôi là Mộ Yến Lệ, là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Hoa Linh" Đường Ngọc Tân cười nói: "Tôi biết, có nghe cô ấy nói về cô!"
Dứt lời, anh ta nhìn về phía Dung Tư Thành: "Vị này chính là tổng giám đốc Dung đúng không?" Anh ta vươn tay bắt tay với Dung Tư Thành.
Dung Tư Thành cũng bắt tay với anh ta: "Xin chào anh." Lúc này Đường Ngọc Tân mới đứng lên: "Đứa bé không sao là tốt rồi."
Thẩm Hoa Linh đang cố nén nước mắt trêu chọc Mộ Gia Hạo: "Cục cưng đừng sợ, thấy con không sao là mẹ nuôi yên tâm rồi.
Con đừng nghĩ gì cả, về ngủ một giấc là ổn.
Ngày mai mẹ nuôi sang thăm con có được không?" Mộ Gia Hạo gật đầu: "Vâng."
Mọi người lại trò chuyện rồi mới tạm biệt nhau.
Trong thang máy, Dung Tư Thành bàn bạc với Mộ Yến Lệ: "Hai mẹ con em tới chỗ anh ở đi?" Mộ Yến Lệ lắc đầu.
Cô biết Dung Tư Thành tốt bụng, có lẽ cảm thấy tối nay họ bị sợ hãi.
Nhưng sao cô lại không biết xấu hổ mà tới nhà người ta ở được? "Không cần đầu
Dung Tư Thành không lên tiếng nữa.
Trong thang máy yên tĩnh chật hẹp, ba người cũng lặng im không nói gì.
Có thể nào anh cũng không yên tâm được
Mộ Yến Lệ không nói gì mà vào thẳng nhà nhưng câu đầu tiên khi cô bước vào nhà là: "Anh ngồi trước đi.
Tôi đi tìm hộp thuốc xử lý vết thương cho thằng bé."
Mộ Gia Hạo cũng rất bất ngờ, chẳng lẽ cậu che giấu chưa đủ tốt à?.
Chương 135: Nếu Có Lần Sau Nữa Tôi Sẽ Lấy Mạng Cô
Cập nhật 3 năm trước