Chương 187: Coi tín vật là sinh mệnh
Cập nhật 3 năm trước
Mà Lý Hàn Lâm đứng trên lầu hai quan sát hiện trường cũng sửng sốt.
Vân Thiên Hữu đạp mạnh anh một cái, lạnh lùng nói: “Quản lý Lý, chú quên việc cháu dặn rồi sao?”
“Không có!”
Lý Hàn Lâm lập tức phản ứng kịp, nhưng có lẽ do vô cùng chấn động nên luống cuống tay chân, suýt nữa đánh rơi camera đắt giá xuống đất, đổ mồ hôi hột.
“Bình tĩnh chút đi.” Hữu Hữu bảo anh, như đang chế giễu anh.
“Giám đốc Vân, Vân nữ sĩ thật đẹp quá, đẹp đến nỗi thời gian như ngừng lại!”
Lý Hàn Lâm bị vẻ đẹp ấy làm rung động sâu sắc, vội vã giơ camera lên, vẫn không quên cảm thán: “Tạo hóa thật quá thần kỳ, đẹp quá, đẹp quá...”
“Đó là đương nhiên! Mẹ của cháu chính là tiên nữ hạ phàm!” Hữu Hữu hiểu ý cười, nồng nàn nhìn về phía mẹ cậu, trong mắt đầy yêu thương và ấm áp.
“Chị Cảnh Điềm, đó chẳng phải là... Vân Thi Thi sao! Trời ạ... Bộ lễ phục của cô ta đẹp quá!”
Ở bên ghế khách quý, Đường Vũ nhìn thấy Vân Thi Thi kinh ngạc kêu lên, khó có thể tin đẩy đẩy Lục Cảnh Điềm đang mời rượu mọi người.
Người đằng sau vẻ mặt không vui xoay người lại, lạnh lùng nói: “Ồn ào gì thế, chưa từng gặp bao giờ hay sao! Thật là.”
“Chị còn nhớ cô ta không? Đây là người gần đây đạo diễn Lâm đang đề cao, sợi dây chuyền trên cổ cô ta thật đẹp, còn là hồng ngọc màu đỏ thuần nữa!”
Trong lòng Lục Cảnh Điềm ngẩn ra, lập tức theo tầm nhìn của Đường Vũ nhìn sang, không khỏi sững sờ.
Sợi dây chuyền này, sao nhìn quen mắt vậy? Hình như cô đã từng thấy ở đâu rồi thì phải, ấn tượng với nó khắc rất sâu.
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên.
“Ôi... Đây, đây chẳng phải là -----“ Trong mắt Lục Cảnh Điềm thoáng hiện sự ngoài ý muốn, lập tức dấy lên ghen ghét đố kị.
Sợi dây chuyền này là món đồ độc nhất vô nhị trên đời, từ trước tới nay, cô ta chỉ từng thấy trên tay của anh Mộ.
Nghe nói, sợi dây này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với anh, được anh coi như tính mạng.
Lúc đầu cô ta cực kì yêu thích sợi dây này, xin anh cho cô ta, lại không cẩn thận chọc giận anh.
Vì thế, cô ta không dám mơ tưởng gì đến sợi dây này nữa.
Nghe đồn, ‘Nước mắt hoa hồng’ là món đồ cuối cùng được truyền lại của nhà thiết kế trang sức hàng đầu nước Ý Jeanne Tureau.
Khi ấy, lũ lượt các nhà thiết kế trang sức lấy nó làm cảm hứng sáng tác, thiết kế ra rất nhiều dây chuyền hột xoàn tinh mĩ, nhưng hồng ngọc trên thế giới rất hiếm, sợi ‘Nước mắt hoa hồng này’ có thể nói là thời kì cuối của ‘Hoàng hậu bảo thạch”.
Sao lại ở trên người cô ta?
Trong mắt Lục Cảnh Điềm tuy hoài nghi, nhưng chôn dấu trong mắt nhiều hơn là sự ghen ghét.
Tiệc rượu đêm nay, tất cả danh tiếng bị cô ta cướp sạch rồi,
Vân Thi Thi này, đoạt vai diễn của cô ta, rồi còn đoạt sự nổi tiếng của cô ta.
Ánh nhìn của Lục Cảnh Điềm rơi vào Cố Tinh Trạch, càng khó có thể tin.
Cô ta thực sự là bạn gái Cố Tinh Trạch mời?
Lục Cảnh Điềm nghĩ tới lúc trường từng mời Cố Tinh Trạch làm bạn nam dự tiệc đêm nay, song lại bị từ chối thẳng thừng, bảo đã có hẹn.
Cô ta vô cùng mất mát, còn tưởng rằng giải trí Hoàn Vũ mời ngôi sao quốc tế đến.
... Thực sự là cô ta?
Một người mới còn chưa được ra mắt?
Đây rốt cuộc là cái gì!
Trong lòng của Lục Cảnh Điềm khó có thể cân bằng lại.
Khi Vân Thi Thi đi ngang qua cô ta, ma xui quỷ khiến, cô ta thầm vươn chân từ dưới váy ra.