Chương 197: Chó cùng rứt giậu
Cập nhật 3 năm trước
Ngải Luân vô cùng đau đớn, hỏi: "Có phải do tôi không còn giá trị lợi dụng, nên em vứt bỏ tôi. Hay là nói, tâm ý tôi bày tỏ không đủ kiên định, em không tin tôi..."
"Câm miệng!"
Mộ Uyển Nhu bất đắc dĩ nói: "Tôi không thể rời khỏi anh ấy, anh chết tâm đi. Giữa chúng ta, căn bản không có khả năng!"
Giữa bọn họ bất quá chỉ là một đoạn tình cảm nghiệt ngã không thể lộ ra ngoài, tuy đã xảy ra, nhưng cô ta phải tàn nhẫn bóp chết nó từ trong nôi.
"Uyển Nhu, tôi chưa bao giờ đòi hỏi danh phận. Tôi chỉ muốn đi cùng với em, dù cho không thể tiếc lộ ra ngoài, tôi cũng không có gì lo sợ!"
"Không phải anh không nhìn thấy thủ đoạn của Mộ Nhã Triết, anh vì tôi, thật sự không ngại phản bội anh ấy?" Vẻ mặt Mộ Uyển Nhu hơi động, hiển nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Ngải Luân này, còn có chỗ để lợi dụng.
Chi bằng lợi dụng thêm vài lần, Vân Thi Thi vẫn còn chưa được diệt trừ triệt để, cô ta đang cần người.
Ngải Luân thâm tình nói rõ: "Vì em, lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi đều cam tâm tình nguyện."
"Có thật không?" Trong mắt Mộ Uyển Nhu lóe lên tính toán, thâm trầm nở nụ cười, lập tức giả vờ nhu nhược nói: "Anh vì tôi, thật sự chuyện gì cũng nguyện ý làm sao?"
"Ừm! Đúng thế." Ngải Luân nặng nề gật đầu.
"Tốt lắm!" Mộ Uyển Nhu oán hận nói: "Người phụ nữ Vân Thi Thi này, vẫn luôn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt tôi, thay tôi diệt trừ cô ta, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt!"
Trong mắt Ngải Luân lóe lên vẻ khát máu, cực kỳ giống như tôi tớ bị nữ ma đầu đầu độc, mặc dù trước mắt anh ta là vực sâu vạn trượng, anh ta cũng không tiếc vì cô ta lấy thân mạo hiểm.
"Uyển Nhu, tôi nên làm gì, em muốn tôi làm thế nào?"
"Đêm nay, cao tầng công ty chỉ tên muốn gặp cô ta, thay tôi đưa người phụ nữ này đến trên giường đổng sự Lý. Nhớ kỹ, phải làm tỉ mỉ không chê vào đâu được, hành động bí mật chút!"
Ngải Luân liên tục gật đầu, mắt lộ ra kiên định.
"Tôi nhất định làm cho cô ta không thể nào trở mình được!"
Mộ Uyển Nhu độc ác nói, ngược lại quyến rũ nở nụ cười, đẩy cửa một gian phòng, dựa vào cánh cửa, quay về phía anh ta ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngải Luân như bị si mê, đi tới.
Mộ Uyển Nhu mỉm cười xinh đẹp, đưa tay ôm lấy vai Ngải Luân, dẫn anh ta vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại. Bây giờ, căn phòng này chỉ thuộc về bọn họ.
Người phụ nữ nở nụ cười lẳng lơ, phong tình vạn chủng bám vào vai anh ta, nhón chân lên, hôn lên môi mỏng của anh ta, hơi thở như lan: "Ngải Luân, ôm chặt tôi, nhanh..."
Có vẻ như cô ta không thể chờ đợi được nữa, Mộ Nhã Triết chưa từng chạm qua một ngón tay của cô ta, trước đây thậm chí cô ta còn hoài nghi, phương diện kia của anh có bệnh không tiện nói ra.
Mãi đến tận sáu năm trước, người phụ nữ kia mang thai con trai của anh, cô ta mới rõ ràng, hóa ra, chỉ là anh không muốn đụng vào cô ta.
Nhất định là không có làm tốt tâm lý chuẩn bị?
Mộ Uyển Nhu không cam lòng, lập lời thề sớm muộn gì cũng phải đoạt được trái tim của anh.
Trận chiến tranh không có khói thuốc súng của nhà giàu, cô ta là tình thế bắt buộc.
Dưới sự cổ vũ của cô ta, Ngải Luân bị kích thích, hóa ra, trong lòng cô ta thật sự có anh ta, nhất định cô ta cũng có chút cảm giác với anh ta, nếu không, sẽ không có lần thứ hai!
Hai người hồn nhiên trầm luân trong thế giới vui thích.
Ngoài cửa, một người đàn ông âu phục thẳng thớm, nghe trong cửa truyền đến tiếng thở gấp, lúc này mới ấn bút ghi âm trong tay chấm dứt câu chuyện.
Anh ta đẩy khung mắt kính trên mũi, gương mặt anh khí tràn ngập chán ghét cùng khinh bỉ.
"Ông chủ nói không sai, Ngải Luân đã sớm có lòng phản trắc!"
Anh ta thưởng thức bút ghi âm trong tay, cười nhạt: "Hừm, chứng cứ không tệ."
Dứt lời, anh ta xoay người, nghênh ngang rời đi.