Mộ Nhã Triết kéo Vân Thi Thi đang mơ mơ màng màng ra, cô rất gầy, vì thế anh có thể dễ dàng ôm cô vào lòng, một tay kia, túm lấy Đường Vũ, đẩy vào trong xe, “Phập” một tiếng, cửa xe đóng lại.
Tài xế càng bối rối: “Tình huống gì đây?”
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết khẽ mở: “Tìm nhầm người rối, cô này mới đúng.”
Tài xế: “...”
Đường Vũ bị Mộ Nhã Triết ném vào ghế sau, vừa lên cửa xe liền khóa lại, cô ta không mở được cửa, gấp như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng sợ hãi.
Cô ta không hiểu, vì sao Mộ Nhã Triết lại ném cô ta lên một chiếc xe xa lạ?
Cô ta liều mạng vỗ vào cửa kính xe, khóc ròng: “Giám đốc Mộ, ngài có ý gì vậy? Tại sao lại nhét em vào chiếc xe này? Đêm nay em theo ngài mà?”
“Lái xe!”
Mộ Nhã Triết không để ý cô ta, lạnh lùng nói với tài xế. Anh vừa dứt lời, tài xế như được đại xá, đạp chân ga vòng qua xe anh, đem theo tiếng hét chói tai của Đường Vũ, vội vã rời đi.
Đường Vũ đáng thương, còn ngây thơ vọng tưởng trèo lên Mộ Nhã Triết, dựa vào anh, nhưng trong mắt Mộ Nhã Triết, nói dễ nghe chút, làmiếng mồi câu, nói khó nghe chút, cô ta chẳng qua là kẻ chết thay mà thôi.
Cách đó không xa, một chiếc Phaeton chạy tới.
Mẫn Vũ đẩy gọng kính trên sống mũi, đi xuống xe, nhìn thấy Vân Thi Thi trong ngực Mộ Nhã Triết, thấy người phụ nữ này bị chuốc say mèm, giờ đã bất tỉnh nhân sự, nặng nề dựa trên ngực người đàn ông, cơ thể khó chịu nhích tới nhích lui.
Anh ta thấp giọng nói: “Ông chủ, đây là...”
“Vân Thi Thi.” Nghĩ đến tên nàng, ánh mắt Mộ Nhã Triết chợt mềm mại hẳn.
“Hóa ra đây chính là cô ấy!” Mẫn Vũ sợ hãi than, ca ngợi từ đáy lòng: “Người phụ nữ này thật đẹp, như bước ra từ trong tranh vậy.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Nhã Triết liền thay đổi, lạnh lùng nhìn anh ta: “Cần cậu đánh giá sao?”
Ánh nhìn của anh hơi nguy hiểm, ót Mẫn Vũ lập tức chảy đầy mồ hôi.
Tâm độc chiếm của ông chủ mạnh quá đi.
Anh ta chỉ liếc một cái, mắt ông chủ đã lom lom nhìn anh ta, như đang đề phòng anh ta định mơ ước.
Anh ta nào dám chứ?
Nhưng, rất nhanh, anh ta liền hiểu ý của ông chủ.
Lúc đầu, anh ta còn tưởng ông chủ hứng thú với Đường Vũ, nhưng không ngờ, Đường Vũ chỉ là một kẻ chết thay.
Nham hiểm...
Quá nham hiểm.
Ngàn vạn lần không được đắc tội ông chủ, bằng không chết thế nào cũng không biết.
Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe.
Mẫn Vũ thấp giọng hỏi: “Ông chủ, ngài muốn đi đâu?”
“Vể nhà.”
Mộ Nhã Triết nhàn nhạt nói.
Trong lòng Mẫn Vũ hiểu, nếu ngài ấy nói “nhà”, không có nghĩa là nhà của họ Mộ.
“Tiếp theo, cậu hãy phụ trách.”
“Ông chủ, ngài yên tâm.”
Mộ Nhã Triết khẽ “ừ” một tiếng, liền cúi đầu nhìn thiên hạ đang say sưa trong lòng.
Lúc này, cô dựa vào lồng ngực anh, mày hơi nhíu, mi mắt cụp xuống, khép hờ, đáy mắt lấp lánh nước, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nhỏ giọng lầm bầm, nghe không rõ.
Ban nãy khi ngồi ở chỗ kia, anh thấy Lâm Phượng Thiên dẫn mấy nhà đầu tư uống một ly rượu cùng cô, hình như chỉ uống có chén mà đã say mê man, tính tình khi say rượu của cô cũng rất tốt, vừa uống say liền như... như mèo con nằm trong ổ, thân thể cuộn tròn lại.