Nhất thời, bầu không khí như gió rét, như thể vừa rồi còn nóng như núi lửa, giờ đã như rơi vào hầm băng vạn năm.
Vẻ không vui hiện rõ trên khuôn mặt của người đàn ông, hơi tức giận, đôi mắt thâm thúy như nước, nhiễm mấy phần giận dữ.
Giờ phút này, người trong lồng ngực anh, miệng lại lẩm bẩm tên của người đàn ông khác, đối với một người đàn ông kiêu ngạo như Mộ Nhã Triết mà nói, không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích biến tướng.
Dám gọi tên của người đàn ông khác, người phụ nữ ngu ngốc này!
“Cô đang gọi tên ai?”
Anh tức giận bấm hông cô, không nhẹ không nặng, chọc cho cô ngẩn người rồi nở nụ cười.
“Hì hì... Thật nhột nha, đừng cắn tôi...”
Vân Thi Thi ôm vai anh, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc bay trong gió, vô cùng êm tai.
Cô cho rằng anh đang trêu đùa với cô?! Chết tiệt!
Bất thình lình anh cầm gò má cô, đầu ngón tay dùng mấy phần lực, cố ý bóp đau cô.
“A, đau quá...”
Vân Thi Thi đau kêu lên một tiếng, bởi vì đau đớn, càng như một con mèo đang rầm rì.
Cô nỗ lực giãy dụa, nhưng không dùng lực được, chỉ phí công nắm hai tay thành nắm đấm dùng sức đánh vai anh, lại đang hoa mắt, nắm đấm vung ra thất bại.
“Trứng thối! Buông...”
Cô vừa uất ức vừa bất lực cắn môi, cơ thể muốn tránh thoát, nhưng sức của người đàn ông rất lớn, cô không thể động đậy chút nào.
Nhưng nếu không động đậy còn đỡ, chỉ hơi nhúc nhích, tay chân hai người ma sát, khó tránh khỏi dễ lau súng cướp cò.
Lúc này, bởi vì đang say rượu, thân thể của anh cực kỳ nóng bỏng, cách chiếc quần mỏng cũng bị da thịt nóng ấm của cô hâm nóng lên, bất tri bất giác, trên người Mộ Nhã Triết đã thấm ra lớp mồ hôi mỏng.
Giờ đây người phụ nữ cũng không ý thức được, bản thân mình đã mang đến hậu quả đáng sợ nhường nào.
Nếu lúc này đầu óc cô tỉnh táo, chắc chắn sẽ thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông ở trước mặt cô đang nhẫn nhịn đến vặn vẹo.
“Ai?”
Người đàn ông bắt cô phải ngẩng mặt lên nhìn anh, mắt chằm chằm ép hỏi: “Cô đang gọi tên ai?”
“Cố Tinh Trạch...” Người phụ nữ mở to mắt nhìn anh, nét mặt lộ ý cười ngây thơ xinh đẹp. Cô bỗng vươn tay ra, áp vào khuôn mặt điển trai của anh, xoa nắn: “Sao thế này, không phải Cố Tinh Trạch à... hic...”
Thần thái, vừa mê ly, vừa mị hoặc, hiển nhiên đã quá say.
Nhưng, hết lần này tới lần khác anh lại cực kì thích dáng vẻ uống say của cô, như một cô mèo con dính người, ỷ lại hoàn toàn trong lòng anh, tùy tiện đùa bỡn đanh đá, yêu kiều nhõng nhẽo. Trong lòng anh, cô chính là cả một mảnh trời đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật sự hấp dẫn tâm hồn người khác, mị nhãn như tơ, ánh mắt trong veo như nước giờ nhiễm mấy phần say, mê đắm nhìn anh, như muốn nói lại thôi, mị thái hút hồn, đôi mắt long lanh lấp lánh.
Sâu trong con người cô, như một đóa hoa tươi nở rộ kiều mị.
Điều khiến người ta bất mãn là, hình như người phụ nữ này không nhận thức được hoàn cảnh trước mắt, càng không biết rốt cuộc anh là ai.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh lùng, nguy hiểm áp bách: “Tôi là ai?”
“Không biết...” Vân Thi Thi liều mạng đẩy tay anh ra, điềm đạm đáng yêu nói: “Ừ...Đau, đừng...buông ra...”
Mộ Nhã Triết híp mắt lại, khuôn mặt tối tăm, quanh người tỏa ra sát khí nhàn nhạt.
“Tôi là ai?”
“Ôi...”
Mộ Nhã Triết nổi giận, cúi đầu, hung tợn cắn nuốt môi cô.
Cô bị đau hừ một tiếng, tránh cũng không thể tránh, cả người giật nảy.
Môi là nơi mềm mại nhất trên khuôn mặt, nhất là môi cô, mềm như cánh hoa đào, ướt áp lấp lánh, anh cắn một cái, lực không hề nhỏ, để lại dấu răng mờ nhạt mà hấp dẫn.
“Bỏ ra...Trứng thối...Trứng thối...”
Cô đẩy vai anh, lầm bầm nói mới, rõ ràng bất mãn anh bắt nạt.
Thực sự là người phụ nữ ngu xuẩn, say sao? Say nặng đến vậy sao? Say đến nỗi người trước mắt là ai, ở trong lòng người nào, cũng không cảm giác được sao?
Hôm nay là anh, cô có thể bình yên vô sự. Nhưng nếu anh thiếu cảnh giác, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cô có biết không? Có lường trước được không?
Cố Tinh Trạch mà cô nhung nhớ, đang ở nơi nào? Có thể bảo vệ cô sao?
Đáy lòng anh cười khẩy, rất không vui với sự sơ ý lơ đễnh của người phụ nữ này.
Nếu anh không sớm dự đoán được, tất sẽ có người không buông tha cô, mà còn đối xử với cô...Nếu anh không xuất hiện kịp thời, kế tiếp, chỉ sợ cô sẽ bị ăn sống nuốt tươi đến xương cũng không thừa!
Anh tức giận không phải vì cô uống say như chết, mà vì rõ ràng cô biết tửu lượng có mình thế nào, nhưng vẫn cố uống, chẳng lẽ cô yên tâm đến vậy?
Cô uống say, gặp được anh, nếu là người đàn ông khác, cô cũng có thể không hề kiêng kị thể hiện mình phong tình vạn chủng?
Như con cừu tay trói gà không chặt, mặc người khác xâm lược sao?
Trong mắt Mộ Nhã Triết tóe ra lửa, hận không thể đốt cháy cô.
Người phụ nữ ngu ngốc này, anh há có thể cứ thế buông tha cô à?
Anh muốn cô phải khắc thật sâu, giờ cô đang ở địa bàn của ai, đang trong hoàn cảnh thế nào! Nếu không để cô phải chịu chút dạy dỗ, chỉ sợ cô sẽ không biết bản thân đang ở đâu đâu.
Bàn tay dứt khoát luồn vào làn váy của cô, ra sức xé rách, lễ phục vô giá bị anh xé thành hai nửa.
Ném váy mỏng vướng víu sang một bên, một tay đỡ hông cô, nâng cô lên cao.
“Tôi là ai?”
Âm thanh lạnh như băng, ở trong gió mát càng thêm lạnh lùng, thôi thúc suy nghĩ mờ mịt của cô, nỗ lực kéo lý trí của cô quay về.
“Không, không biết...”
“Nhìn cho rõ vào, tôi là ai!”
Mộ Nhã Triết cắn mạnh vào vai cô, không đạt được mục đích anh thề sẽ không bỏ qua cho cô.
Vân Thi Thi cố mở to hai mắt nhìn, nhưng trước mắt vô cùng mông lung.
Thể chất của cô rất đặc thù, từ trước đến nay không uống rượu, uống cạn một ly rượu vang đã là cực hạn của cô. Cảm giác say tới nhanh mà mãnh liệt, rời đi chậm chạp, trước mắt vẫn mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ.
Dáng vẻ khá cao nhỉ.
Cô chỉ có thể dựa vào chút nhận thức duy nhất còn sống, vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, bị gió thổi nên lạnh như băng, vuốt cánh môi của anh, cũng không hề có độ ấm, mà lạnh thấu xương.
Mộ Nhã Triết thấy đầu óc của cô vẫn chưa tỉnh táo, mạnh mẽ bóp mặt cô kéo sát vào mặt anh, trừng mắt nhìn cô, ép hỏi lần nữa: “Tôi là ai?!”
Lần này, rốt cuộc Vân Thi Thi miễn cưỡng thấy rõ dáng vẻ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như trời đất sụp đổ, vô cùng suy sụp.