Chương 220: Hô hấp rối loạn
Cập nhật 3 năm trước
Cũng bởi vậy, Công ty Nhạc Trí giẫm lên công ty Mitel long trọng cử hành tuyên bố sản phẩm, ra trận đẹp đẽ khắc phục khó khăn.
Chỉ một quý*, công ty Nhạc Trí chiếm lĩnh 60% số lượng tiêu thụ đồ chơi trên thị trường toàn cầu.
*Một quý: là ba tháng, một năm có 4 quý. Chia như sau: Quý 1 gồm tháng 1, 2 và 3; Quý 2 gồm tháng 4,5 và 6; Quý 3 gồm tháng 7, 8 và 9; Quý 4 là tháng 10, 11, và 12.
Đó là chuyện sau này, hội đồng quản trị đối với vị cổ đông thần bí khó lường này vô cùng kính nể.
Vân Thiên Hữu từng nói, cậu sẽ không dễ dàng động thủ, nhưng mà một khi ra tay, sẽ không cho đối thủ bất kỳ chỗ trống nào để vươn mình.
Lúc cậu nói ra lời nói đó, nhẹ như mây gió, bây giờ nghĩ kỹ lại, lại khiến cho người ta không rét mà run.
Một đứa bé sáu tuổi, lại có thủ đoạn và lòng dạ thương mại như vậy, còn đáng quý hơn chính là, cách làm người thuyết phục quyết đoán, bất kể là ai cũng hiểu ý kinh sợ không ngớt!
Đương nhiên Vân Thiên Hữu sẽ không nói cho ông ta biết cuối cùng phải đợi đến lúc nào, cậu tự có dự định của mình.
*... *
Trong phòng, ấm áp rong chơi.
Vân Thi Thi vẫn ngủ rất say.
Trước kia, giấc ngủ của cô luôn không tốt, rất nhiều lúc, ác mộng quấn quanh người, chỉ có đêm nay, trong giấc mộng đặc biệt yên tĩnh.
Trời hơi sáng, đồng hồ sinh học thúc giục cô tỉnh lại.
Rèm cửa sổ được kéo kín như bưng, chặt chẽ không chút ánh sáng.
Căn phòng dày đặc tối tăm, suýt chút nữa dồn ép cô tới mức không thở nổi.
Đầu vẫn còn mơ màng vì rượu, bắt đầu đau âm ỉ, dịch chua trong dạ cũng cuồn cuộn lên, cực kỳ khó chịu.
Cô mệt mỏi, đưa tay muốn xoa huyệt Thái Dương đau lâm râm, nhưng mà có một bàn tay to lớn trước cô một bước, phủ trên huyệt vị của cô, đầu ngón tay thon dài chứa lực đạo vừa phải, xoa nắn thay cô.
Xoa nắn vừa phải, trướng đau ở đầu cô có chút tốt hơn.
Nhưng mà đợi cô phản ứng lại, cái tay này đến từ nơi nào...
Vù một tiếng, não Vân Thi Thi nổ tung ra một đoàn ánh sáng, lóa đến mù mắt!
Cô len lén khẽ mở mi mắt, không dám trợn to, nhìn trộm cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy mặt đối mặt, một người đàn ông nằm ở bên người, cánh tay thật dài, bá đạo kéo cô ôm chặt vào ngực, hai người đều không một mảnh vải, chỉ dùng một cái chăn che lại.
Cô liếc xuống chút nữa, thì nhìn thấy một hình ảnh cực nóng, gò má lập tức nóng lên, ngay cả bên tai cũng đỏ lên như muốn chảy máu.
Vóc dáng người đàn ông cường tráng rắn chắc, cô đã thấy dáng dấp anh mặc âu phục, vóc người cao gầy to lớn, cũng không biết vóc người được tây trang bao bọc lại cân xứng khỏe mạnh như vậy.
Hình ảnh này, không thể nghi ngờ là đâm vào thần kinh não của cô, vô cùng rối loạn.
Rối loạn... Hô hấp cũng rối loạn!
Ngờ ngợ nhớ lại từng hình ảnh tối hôm qua, từng hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập lóe qua trước mắt, cổ họng Vân Thi Thi không khỏi căng thẳng, có chút nghẹt thở.
Tuy tửu lượng của cô không tốt, nhưng ký ức lúc say rượu, cô lại có thể nhớ mang máng.
Hình ảnh trong ký ức, xe thể thao, trong rừng cây, người đàn ông ôm cô vào trong ngực, đặt cô ngồi trên người anh, dịu dàng triền miên, dường như muốn hòa tan máu thịt lẫn nhau.
Càng nghĩ, càng thấy hoảng sợ.
Viền mắt không tự chủ đỏ lên.
Trời ạ, cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì thế này.
Âm thầm trách cứ chính mình, rõ ràng tửu lượng thấp kém, nhưng vẫn cứ nhắm mắt cạn một chén, chỉ một chén lại xảy ra chuyện!
Làm sao mà cô biết, cứ như vậy bị ăn sạch sẽ?
Cô có chút ảo não tự trách, tức giận đến mức cả người bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng càng dày đặc.