Chương 225: Khinh người quá đáng
Cập nhật 3 năm trước
Mãi đến khi điện thoại bị một bàn tay đoạt đi, lúc này cô mới kinh ngạc giật mình, phản ứng lại, quay người sang, thấy người đàn ông đang đứng sừng sững sau lưng cô, ánh mắt cực kì lạnh lùng, cúi đầu nhìn cô.
Khóe môi lạnh băng, đôi mắt bén nhọn, tất cả đều cho thấy người đàn ông này đang bất mãn với cô!
“Thi Thi em còn ở đó...”
Trong điện thoại vọng đến giọng nói lo lắng của Cố Tinh Trạch.
Nhưng câu nói của anh còn chưa được truyền đến hoàn chỉnh, điện thoại của cô đã theo một đường cong parabol duyên dáng bay ra ngoài cửa sổ!
“Anh...?!”
Tiếng vỡ vụn của di động vang lên, cơ thể cô cũng theo đó mà run rẩy, cắn môi, đầu vai phập phồng.
Người đàn ông nắm chặt đầu vai của cô, giọng điệu lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự giận dữ: “Tôi cho rằng, cô là một người phụ nữ hiểu chuyện.”
Lồng ngực của Vân Thi Thi liên tục lên xuống, rõ ràng, không chỉ riêng người đàn ông này, cô cũng bị hành động của anh chọc tức.
Người đàn ông này, vào từ bao giờ vậy? Anh ta là quỷ sao? Đi đứng khẽ khàng không một tiếng động, rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng cô!
Cái di động này là khi đó Mộ Nhã Triết làm hỏng di động của cô, đổi cái mới cho cô, là điện thoại di động tốt nhất hiện nay.
Cô không hề đau lòng, như dầu gì chiếc di động này cô đã dùng được một thời gian, bên trong có rất nhiều ảnh chụp quý báu của Hữu Hữu, cô còn chưa kịp tải lên máy vi tính đã bị người đàn ông này làm vỡ.
Chiếc điện thoại này được chế tác vô cùng tinh xảo, lại bị người đàn ông ném vỡ thành bốn năm mảnh, có thể lực trên tay anh lớn đến nhường nào, càng cho thấy giây phút này anh tức giận bao nhiêu.
Vân Thi Thi cũng đang tức, đẩy anh ra.
“Quá đáng! Chẳng hiểu ra sao, thật sự chẳng hiểu ra sao! Tự dưng nổi điên lên làm gì!”
Cô bị chọc tức, gộp thêm với giận dữ tích tụ từ hôm qua, cuối cùng bùng nổ.
Tính cách của cô vốn dịu dàng, biết tiến biết lui, cũng hiểu luôn phải chừa cho người khác đường lui.
Cô cực hiếm khi nổi giận, thậm chí có thể nói là tính tình rất tốt, rất ít khi to tiếng với người khác! Đơn giản vì Hữu Hữu từng nói cậu thích dáng vẻ mỉm cười của cô, bởi vậy từ trước tới nay cô luôn cố gắng kiềm chế không nổi nóng.
Nhưng...
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông này cứ liên tục khinh người quá đáng!
Phát giận sau, Vân Thi Thi vòng qua anh đi tới cửa.
Mộ Nhã Triết nắm cánh tay cô: “Đi đâu?!”
“Về nhà! Về nhà của tôi!”
“Về nhà? Chưa hẳn đâu!” Người đàn ông trào phúng: “Muốn đi tìm anh ta đó hả? Cố Tinh Trạch, đó là người có thể bảo vệ cô hả?”
“Tôi tìm anh ấy thì sao? Liên quan gì đến anh! Dù thế nào, tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với người điên như anh!” Vân Thi Thi cắn răng, hai mắt đỏ bừng nhìn anh chằm chằm, dùng sức hất tay anh ra.
Bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị người đàn ông kéo về, phần lưng của cô va vào bệ cửa sổ, đau đớn đột ngột khiến cô vội kêu lên.
“Mộ Nhã Triết, anh bị điên sao? Lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng tôi, rồi nổi giận vô duyên vô cớ, anh là kẻ điên đó hả!?”
“Kẻ điên?” Mộ Nhã Triết cười cợt cong khóe môi, bị lời của cô khiến cho sắc mặt thay đổi, con ngươi lạnh buốt: “Cô gái, thân phận của cô là gì, cô còn chưa rõ sao?”