"Câm miệng!" Sắc mặt Mộ Nhã Triết cứng đờ, lạnh lùng nói.
"Được rồi, tôi hiểu ý của anh, không phải anh muốn nói cho tôi biết, Cố Tinh Trạch không đẹp trai như anh, không dịu dàng như anh, không có gia thế như anh phải không? Anh tích cực như thế, quả thực rất giống một đứa bé ở nhà trẻ. Anh thật sự đã hai mươi tám tuổi sao?"
Mộ Nhã Triết lành lạnh trừng cô, nắm chặt cằm cô, hung ác cắn một cái: "Vật nhỏ miệng lưỡi bén nhọn!"
Có lúc rất đáng thương, có lúc lại đáng trách như vậy!
"Anh có thể thả tôi ra chứ? Cậu cả Mộ?" Vân Thi Thi bĩu môi: "Anh còn như vậy, không phải tôi sẽ bị anh lăn qua lăn lại đến tàn phế à!"
"Tàn phế rất tốt." Mộ Nhã Triết nói một cách lạnh lùng, nhưng trên tay lại thả cô ra, ngửa thân thể về sau, lười biếng dựa vào phía sau.
Vân Thi Thi tức giận xoa xoa tay, người đàn ông này, sức lực thật là lớn, bình thường ăn mặc tuấn tú lịch sự, không thấy được, âu phục bao bọc vóc người rắn chắc như thế.
Nhưng mà, còn chưa đợi cô ngồi xuống, cánh tay người đàn ông lại duỗi ra, ôm lấy hông cô, kéo vào trong ngực, làm cho bọt nước bắn lên tràn trề.
Vân Thi Thi không ứng phó kịp ngã vào ngực anh, giận dữ lườm anh một cái.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, đột nhiên cảm thấy, cô bé này, dù là ánh mắt lúc liếc xéo người khác đều rất đáng yêu!
"Muốn giữ lại nhân vật của anh ta, có thể. Chỉ là..."
Vân Thi Thi có chút ngoài ý muốn nhìn anh, nói đến một nửa, lại im bặt! "Chỉ là làm sao!?"
"Đến lúc đó tôi sẽ nói với Lâm Phượng Thiên!"
Mộ Nhã Triết nói, khóe môi cong lên, bộ phim “Quả trám” này, mặc dù phía đầu tư lớn nhất không phải là Hoàn Vũ, nhưng mà cũng chẳng có gì bất ngờ, đối với việc tuyển chọn diễn viên bộ phim này anh cũng có quyền lên tiếng!
Bộ phim này là Hoàn Vũ lập hồ sơ báo về điện ảnh tổng cục, lúc đầu thu xếp tài chính, cũng là do tập đoàn Hoàn Vũ tập trung vào, Lâm Phượng Thiên mời Cố Tinh Trạch biểu diễn, cũng đã được sự cho phép của anh!
Dù sao, anh là một thương nhân, đầu tư điện ảnh cũng là một việc buôn bán, đương nhiên sẽ không làm chuyện làm ăn lỗ vốn!
Có sự tồn tại của Cố Tinh Trạch không thể khinh thường lời kêu gọi từ phòng bán vé, nếu anh ta diễn vai nam chính, chí ít đẩy phòng bán vé lên nửa bầu trời!
Còn Vân Thi Thi diễn vai nữ chính, anh lại không có nghĩ tới. Ban đầu, anh cũng không có tham gia vào việc tuyển chọn vai nữ chính, nhưng mà, trong tiệc rượu tối hôm qua, trong lúc Cố Tinh Trạch và cô ở chung với nhau, không khỏi cảm thấy chướng mắt.
Anh là thương nhân, nhưng cũng là đàn ông. Trong lòng anh đã xem Vân Thi Thi là người phụ nữ dưới "Danh nghĩa" của mình, tự nhiên không muốn có thêm người đàn ông khác dám có bất cứ mơ ước gì với cô.
Cùng là đàn ông, sao anh có thể không nhìn ra Cố Tinh Trạch rất để tâm tới Vân Thi Thi?
Đây là coi trọng của đàn anh đối với đàn em sao?
Đây rõ ràng là một người đàn ông có ý đồ với một người phụ nữ!
Trong lòng Mộ Nhã Triết đã có dự định.
Nhưng mà, sau đó, khi Lâm Phượng Thiên nhận được "Ước pháp tam chương"* do Mộ Nhã Triết nghĩ ra thì, cả người ngổn ngang trong gió!
*Ước pháp tam chương: ba điều quy ước hoặc có thể hiểu nôm na là hiến pháp tạm thời (văn kiện mang tính chất hiến pháp lâm thời).
Mới đầu, anh ta còn tưởng rằng Mộ Nhã Triết điểm danh muốn chăm sóc Vân Thi Thi, không chút suy nghĩ, tự nhiên nhận lời. Không cần Mộ Nhã Triết nói, anh ta cũng sẽ cố gắng chăm sóc người mới này!
Bởi vì, bản thân anh ta rất tán thành tiền lực vô hạn của người mới như cô!
Chỉ là, khi anh ta đọc mấy điều khoản trong ước pháp tam chương, trong lúc nhất thời giận muốn nôn ra máu!
Đây là cái chó má gì vậy?!
Ở trong danh sách mà Mộ Nhã Triết liệt kê, có ba cái chính là: "Một: Không được diễn hôn. Hai: Không được diễn cảnh giường chiếu. Ba: Không được ôm ấp. Bốn..."