Chương 237: Hữu Hữu đang chờ tôi
Cập nhật 3 năm trước
"Cô bé ngốc, ngay cả sấy tóc cũng không biết?"
Mộ Nhã Triết nói, một tay cầm máy sấy, dùng lượng gió vừa phải dịu dàng sấy tóc cho cô.
Ngón tay thon dài cùng với làn gió ấm áp như con thoi ở trên tóc cô, sấy khô từng sợi từng sợi, đầu ngón tay anh thỉnh thoảng còn ấn vào huyệt đạo của cô.
Động tác dịu dàng như thế, khiến cho Vân Thi Thi thích ý thở dài, nhợt nhạt rên rỉ, lười biếng nhắm hai mắt lại, khóe môi không nhịn được vừa lòng vểnh lên.
Thật thoải mái!
Một lần tình cờ cô đi đến hiệu cắt tóc, cắt tóc gội đầu, thợ cắt tóc cũng xoa bóp huyệt vị trên đầu cô như thế, còn cách làm của người đàn ông này hình như rất chuyên nghiệp, không chút thua kém thủ pháp của thợ cắt tóc.
Cái cảm giác này, thật tốt!
Trước đây, cha cô cũng từng gội đầu cho cô, sấy tóc, từ nhỏ đã sinh hoạt cùng cha, cho nên lần đó, vì cô, cha cô không tiếc nhờ dì hàng xóm dạy cách buộc tóc.
Mặc dù thành quả chẳng ra sao, hai cái đuôi ngựa một cái cao một cái thấp, bím tóc đuôi ngựa lại quấn chặt da đầu, cũng bởi vì vậy mà bị rất nhiều bạn học cười nhạo.
Thế nhưng, Vân Thi Thi cảm thấy, đó là thời gian hạnh phúc nhất lúc ấu thơ của cô.
"Dáng vẻ của anh thật giống như rất thuận tay." Vân Thi Thi có chút ngạc nhiên nói: "Đừng nói là đàn ông, chính là phụ nữ, đối với mái tóc dài và dày như thế này đều luống cuống bó tay, nhưng anh lại có thể làm thành thạo đến thế?"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, chẳng biết tại sao, vốn dĩ khóe môi đang cong lên bỗng nhiên khôi phục lạnh lẽo trước đó, vẻ mặt căng thẳng.
Cô không chút nhận ra biến hóa trên gương mặt anh, vẫn cứ hỏi: "Trước đây từng có kinh nghiệm?"
Động tác của Mộ Nhã Triết hơi dừng, như là nhớ tới một số chuyện cũ, đôi mắt nhuộm một tia đau xót như có như không.
Nhưng mà rất nhanh, một phần tình cảm này đã bị anh kiềm chế xuống, chợt lóe lên, rất nhanh khôi phục lạnh nhạt như trước, chỉ, nhàn nhạt nói: "Trước đây, thường xuyên sấy cho người ta."
Vân Thi Thi nghe vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng có chút đau đớn, không tên, cảm thấy hô hấp đều trở nên khó chịu!
Thường xuyên... Sấy cho người ta?
Là phụ nữ sao?
Cô nghĩ như thế, bỗng nhiên lại tự giễu cợt mình.
Đương nhiên là phụ nữ rồi, chỉ có phụ nữ, mới có mái tóc dài như thế?
Là Mộ Uyển Nhu sao? Anh thường xuyên sấy tóc cho cô ta sao? Ngày hôm nay, vì sao anh lại sấy tóc cho cô? Vì cô tinh tế thắt lại tóc, vì cô xoa bóp huyệt vị?
Trong lòng cảm thấy phức tạp, bất tri bất giác, tóc đã được sấy khô.
Mộ Nhã Triết đặt máy sấy xuống, từ phía sau lưng ôm lấy bờ vai của cô, nhìn người tuyệt mỹ trong gương, một tay vén mái tóc đen xinh đẹp của cô, nói: "Thật đẹp."
Vân Thi Thi đỏ mặt, bỗng nhiên Mộ Nhã Triết cúi đầu ngậm thùy tai của cô, đầu lưỡi khiêu khích phác hoạ, người đàn ông trầm giọng khẽ cười thành tiếng. Vốn cho là anh sẽ có hành động, nhưng lại nghe anh hỏi: "Đói bụng sao?"
Vân Thi Thi liếm liếm môi, hơi gật đầu.
Một ngày không có chuyện gì, trong bụng của cô đã sớm rỗng tuếch.
Anh lại hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
"Không ăn, tôi muốn mau mau về nhà!"
"Ha ha!" Mộ Nhã Triết lại nhẹ nhàng mổ một cái lên gò má của cô: "Cũng chỉ trong chốc lát, ăn một vài thứ lại đi, hả?"
Vân Thi Thi quay mặt sang một bên, yên lặng mà nói: "Không cần, tôi muốn đi về trước! Hữu Hữu... Còn đang chờ tôi về nhà!"