Hữu Hữu vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt lập tức trầm xuống, tại sao lại là bọn họ?
Nếu như là trước đây, bé nhất định sẽ giả vờ ngây thơ, hồn nhiên, khéo léo gọi một tiếng ông ngoại.
Nhưng vừa xem qua những tài liệu kia, bây giờ mà gặp Vân Nghiệp Trình, sẽ cảm thấy có vài phần xa cách.
Nhưng mà sau khi nghĩ ngợi chốc lát, giống như nhớ tới cái gì, liền cười tinh quái, tình cảm dành cho ông ngoại, nên dùng vào đây rồi!?
"Hữu Hữu...? Mẹ cháu có nhà không?" Vân Nghiệp Trình có vẻ hơi lo lắng.
"Có việc gì thì vào rồi hãy nói ạ!"
Bộ dạng Hữu Hữu thờ ơ mở cửa cho họ vào.
Vừa mới bước vào cửa, Vân Nghiệp Trình và Lý Cầm Sắc vội quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới Hữu Hữu.
Trong lòng Vân Nghiệp Trình cảm thấy hơi lạ, đứa bé này, có vẻ không giống trước đây...
Nhưng không giống ở chỗ nào, thì ông lại không thể nói rõ... chỉ cảm thấy, đứa bé này bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, trên mặt cũng không có chút tươi cười, lãnh đạm nhìn ông, không gần gũi như trước kia.
Hữu Hữu nhạy bén nhận thấy được ánh mắt quan sát lạ kỳ của ông, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sắc lẹm lạnh lùng, mặc dù là Vân Nghiệp Trình là người từng trải, nhưng nhất thời vẫn bị ánh mắt của bé làm đứng hình một lúc.
Ánh mắt này, thật sự rất lợi hại, khí thế này vốn căn bản không phải là để một đứa trẻ như bé thể hiện ra.
"Hữu Hữu, cháu sao vậy...?"
Tại sao lại tự nhiên lạnh nhạt với ông như vậy?
Trước đây vẫn luôn gọi một tiếng "Ông ngoại ơi?" Nhưng hiện tại, vì sao lại như thế, ông không hiểu?
Lý Cầm hừ lạnh: "Không có giáo dưỡng, ngay cả trưởng bối mà cũng không chào hỏi một tiếng, thật không biết mẹ mày dạy dỗ mày như thế nào, thật vô phép!"
"Mẹ tôi dạy bảo tôi như thế nào, tới lượt bà hỏi à?" Hữu Hữu lạnh lùng trả lời.
"Mày..." Lý Cầm uất nghẹn phản ứng không kịp, sắc mặt cứng đờ.
Thằng nhóc này, thay đổi rồi...
Thái độ vâng vâng dạ dạ ngày trước mỗi khi gặp bà đâu rồi, mặc dù trước đây bản thân cũng không muốn gặp nó lắm, nhưng mà nó vẫn gọi mình một tiếng bà ngoại. Bà mặc dù không để ý, nhưng thằng nhóc này cũng lễ phép, nhưng hôm nay lại có thái độ quay ngoắt, vô lễ như vậy?
Nhất là gương mặt này, nét mặt lạnh thấu xương, ánh mắt sắc lẹm nhìn tới, giống như có thể đem không khí ngưng kết thành băng.
Chỉ một ánh mắt, khiến bà cảm thấy rùng mình.
"Phản, phản rồi! Đúng là mẹ nào con nấy, giống nhau vô phép tắc, đúng là loại con hoang sinh tiện chủng, một chút tôn ti trật tự cũng không biết, không coi bề trên ra gì! Hừ..."
Hữu Hữu hết sức nhẫn nại: "Ra khỏi cửa đã đánh răng chưa?"
"Hả?" Lý Cầm nhất thời nghe không hiểu lời bé nói, há hốc mồm.
Hữu Hữu thờ ơ nói: "Nơi này là nhà của tôi, phiền bà nên biết điều một chút, không đến lúc bị đuổi ra khỏi cửa, mới biết thế nào là xấu hổ."
"Mày..." Lý Cầm định nói gì đó.
Vân Nghiệp Trình ở bên cạnh nhịn không được quát: "Bà mau câm miệng lại!"
Lý Cầm ngạc nhiên nhìn về phía ông, chỉ thấy Vân Nghiệp Trình hằm hằm nhìn bà, có nghĩa là câu "Câm miệng" kia là ý nói bà!
Lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt tức giận của Vân Nghiệp trình mà bà không dám nhiều lời.
Lần này, tới đây là có chuyện quan trọng.
Hữu Hữu ngồi trên ghế salon, tư thế ưu nhã, nhìn về phía ông, cười lạnh:
"Ông ngoại, mẹ cháu không có nhà, có việc ông cứ nói!"