Có người phụ nữ, không chỉ ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt cũng câu hồn người, mị nhãn như tơ. Dù cô có thở phì phò trừng mắt nhìn anh, oán trách anh, nhưng vẫn khiến anh sinh ra ảo giác, đó là cô đang làm nũng với anh, muốn anh dỗ dành, vô cùng mê hoặc.
Ánh mắt anh ngưng kết lại, như thể bị dáng vẻ yêu kiều của cô hạ độc, kìm lòng không đặng vươn tay chạm vào khuôn mặt cô.
Vân Thi Thi lạnh lùng tránh né, đẩy tay anh ra, cả giận nói: “Anh còn giả vờ vô tội cái gì! Lái xe nhanh đến vậy làm gì? Anh có biết như vậy rất nguy hiểm không?”
Mày Mộ Nhã Triết cau lại, làm bộ tủi thân cãi lại: “Rõ ràng em cứ thúc giục tôi, tôi thấy em vội vàng quá nên mới lái nhanh vậy chứ.”
Mồm mép tép nhảy, đổ hết trách nhiệm lên người cô, vẻ mặt người đàn ông vô tội nhìn cô, giọng điệu như thể đương nhiên, như đang lên án sự vô lý của cô.
Nếu người ngoài nhìn thấy, nhất là những thuộc hạ thân cận với anh, chắc chắn sẽ bị biểu cảm lúc này của anh dọa sợ!
Tổng giám đốc ngày thường luôn lạnh lùng lãnh đạm, giờ phút này mày trễ xuống, môi mỏng khẽ mím, trên mặt đầy vẻ vô tội, ánh mắt không giấu nổi ý cười, chắc chắn họ sẽ kinh ngạc há hốc mồm!
Ở trong mắt bọn họ, Mộ Nhã Triết kiêu ngạo lạnh lùng, bình thường ít nói ít cười, vẻ mặt lạnh như băng không hề có bất kỳ biểu cảm gì, cũng sẽ không bị bất kì tâm trạng gì tác động.
Khuôn mặt của anh vốn điển trai, có điều ngày thường hay bày ra vẻ mặt lạnh như băng, khiến người cảm thấy khó gần.
Ngoại trừ con trai anh, đối với bất kỳ người nào, anh cũng sẽ không để lộ nụ cười, hiện giờ, lại nở nụ cười...với người phụ nữ này.
Nhưng Vân Thi Thi không hề có cảm giác gì, cũng không cảm thấy anh có sự quan tâm đặc biệt với cô, chỉ thấy người đàn ông này quá độc ác, chuyện nguy hiểm như vậy cũng đem ra đùa được!
“Tốc độ xe của anh cũng quá nhanh rồi đấy?!”
Từ biệt thự ngoại ô thành phố, đi qua con đường núi trùng điệp, rồi đến khu vực thành thị ồn ào, khoảng cách từ trang viên đến nhà cô đủ hơn 50 km, không ngờ anh lại chỉ cần hai mươi phút?!
Phải biết rằng... giao thông thủ đô vô cùng chen chúc, khi đến thành phố đã qua mười lăm phút, có nghĩa là đã qua hơn 30 km đường núi, anh chỉ cần thêm năm phút nữa!?
Đây là công thức gì vậy?
Tàu cao tốc cùng lắm cũng chỉ đạt 493 km, bởi vì sợ rủi ro nên phải giảm tốc độ xuống còn 300 km.
400 km/giờ, lỗ tai của cô vẫn còn ù ù, đầu óc ong ong.
Vân Thi Thi không muốn để ý đến anh nữa, cô đẩy cửa xe bước xuống, dưới chân mềm nhũn suýt nữa ngã nhào.
Cô thầm bực mình, hận bản thân yếu ớt, bị kỹ thuật lái xe của anh dọa mềm cả chân.
Nhưng đâu thể trách cô chứ! Khi xe suýt chút nữa va vào rào chắn phi xuống sườn núi, cô ngồi ghế lái phụ, khung cảnh nguy hiểm hiện vô cùng rõ, giây phút ấy, dường như tim cũng phải ngừng đập!
Sống sót sau tai nạn, thực sự là sống sót sau tai nạn.
Người đàn ông này có cần lái xe kinh khủng vậy không?
Giơ cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, giờ đã khuya lắm rồi, chắc hẳn Hữu Hữu ngủ rồi nhỉ?
Vân Thi Thi hơi ảo não cắn môi, từ sau khi sinh Hữu Hữu, cô vẫn luôn vô cùng đúng giờ.