Chương 274: Dò xét lẫn nhau
Cập nhật 3 năm trước
Thế nào mới là thích?
Nếu như nói, có ý muốn chiếm cô làm của riêng mãnh liệt, nếu như đây coi như là thích, anh có thể trả lời thằng bé, anh thích!
Nhưng anh hiểu rõ, khát vọng chiếm giữ không có nghĩa là thích. Vì vậy đối với vấn đề này, nhất thời anh hơi mê mang.
Thấy anh do dự, Hữu Hữu sinh lòng không vui, ngay cả vấn đề này mà cũng do dự.
“Do dự lâu như thế, tôi thấy chú căn bản không thích mẹ tôi.”
Hữu Hữu ngừng một chút, ánh mắt lộ ra ý lạnh.
“Như vậy, nếu không thích, chú còn trêu đùa mẹ tôi làm cái gì!?”
“Cháu còn có một người anh.” Mộ Nhã Triết chợt nói.
Hữu Hữu ngây người, một lúc sau mới đáp: “Tôi biết.”
Vì sao đột nhiên lại nhắc tới đứa trẻ đó?
Hữu Hữu hoang mang nhìn anh, không mở miệng nữa.
Nhắc tới Tiểu Dịch Thần, trên mặt Mộ Nhã Triết hiện lên vẻ cưng chiều: “Nó tên Mộ Dịch Thần, cao như cháu, nếu đứng cháu, ngay cả chú cũng không phân biệt được đứa nào là cháu, đứa nào là nó.”
“Ừ...” Ánh mắt Hữu Hữu bỗng hơi hoảng hốt.
Cậu biết cậu có một người anh trai, trên thực tế, đối với người anh này, cậu không có nhiều bài xích, có điều trong tiềm thức vẫn chối từ.
Nhưng từ trong miệng Mộ Nhã Triết nhắc tới, đối với người anh trai này càng thêm mấy phần hiếu kỳ.
“Có lẽ là giữa anh em ruột thịt có sự cảm ứng với nhau chăng? Nó hay nói với chú, trong giấc mơ của nó, nó có một em trai.” Mộ Nhã Triết nhìn cậu, khẽ cười: “Ban đầu, chú cho rằng đấy chỉ là lời trẻ con. Nhưng giờ nghĩ lại, cảm thấy thật khó tin. Phải cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa.”
Vừa dứt lời, trên mặt Vân Thiên Hữu cũng có chút kinh ngạc, đồng thời ánh mắt không khỏi hơi hoàng hốt.
“Cậu ấy...cậu ấy mơ thấy tôi?”
“Ừ.”
Mộ Nhã Triết khẽ nói: “Chú muốn cho nó một gia đình hoàn chỉnh, cũng muốn cho cháu một gia đình hoàn chỉnh, Hữu Hữu, cháu đồng ý không?”
Môi mỏng của anh mở ra khép lại, dịu dàng đọc tên tục của cậu, trong khoảnh khắc ấy, dường như có thứ tình cảm xa lạ đâm thẳng vào tim, không kịp đề phòng, một loại tình cảm không rõ ràng nảy sinh trong lòng.
Một gia đình hoàn chỉnh...
Có cha, có mẹ...Có thể, có thể có một người anh trai yêu quý cậu?
Trước mắt, người đàn ông này dịu dàng hỏi ý kiến của cậu, hỏi cậu có đồng ý không?
Đồng ý...chứ...
Trong lòng có sự mong ngóng thiêu đốt.
Nhưng vừa mở miệng, vẻ mặt cậu mất tự nhiên nói: “Tôi không muốn...”
Sắc mặt người đàn ông vẫn như thường, hiển nhiên không thấy ngoài ý muốn với câu trả lời của cậu.
Đừng nói là bắt một đứa bé chỉ mới sáu tuổi chấp nhận thân phận người cha của anh, ngay cả chính anh cũng không hề dự liệu được mình còn có một đứa con trai sáu tuổi, phải tốn nhiều công sức mới tiêu hóa nổi.
Huống hề, đứa bé trước mắt, thông minh hơn người, còn có chủ kiến của bản thân, từ trong cách nói chuyện, mỗi một câu nói của thằng bé đều bảo vệ mẹ mình, không cho anh đường lui, từng bước ép sát, muốn thử tâm ý của anh.
Đứng trước mặt anh, không hề luống cuống sợ người lạ, lạnh lùng quyết đoán, đối với hạnh phúc của mẹ mình, không mảy may bị lay chuyển.
Giữa những hàng chữ, ý nghĩ cũng vô cùng rõ ràng, thủ đoạn đàm phán không hề khác anh.
Chỉ nói dăm ba câu liền biết tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là một nhân vật lợi hại.
Từ câu nói đó ----- “Mộ Nhã Triết, tôi nói cho chú biết, mẹ là trân bảo trong lòng tôi, muốn thương mẹ tôi, phải danh chính ngôn thuận!”
Đối với đứa trẻ mà nói, điều kiện hạnh phúc quan trọng nhất của cậu, đó là mẹ phải hạnh phúc.
“Nếu có một ngày, chú cho cháu biết, chú thích mẹ cháu, muốn lấy cô ấy làm người vợ duy nhất trong kiếp này của chú...”