Trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, "Leng keng, ký chủ, hữu nghị nhắc nhở. Làm La Nguyên Kiệt thân bại danh liệt sống không bằng chết là yêu cầu mà nguyên thân đưa ra, cho nên ngài phải tự mình làm. Nếu gã bị những người khác giết chết, nhiệm vụ của ngài sẽ thất bại, mất đi cơ hội công lược ở thế giới tiếp theo."
Lời nói bên miệng Tô Yên lại bị nuốt xuống.
Người trên ảnh chụp đã được làm mờ nên không thể nhìn thấy khuôn mặt gã.
Cô do dự, Quyền Từ cười.
Anh cúi người nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cô, "Không muốn nói cho tôi? Hả?"
Ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp.
Tô Yên là một bé ngoan thành thật nên cô nhỏ giọng hỏi, "Nếu em nói cho anh biết thì anh ta sẽ xảy ra chuyện à?"
Quyền Từ vẫn cười, cắn nhẹ lên môi cô, "Em đang che chở nó?"
Tiểu Hoa kịp thời nhắc nhở, "Ký chủ! Sát khí trên người nam chính quá nặng rồi, giá trị nguy hiểm lên tới 90, ký chủ cẩn thận!"
Tô Yên vừa nghe lập tức muốn đẩy anh ra để nhìn biểu tình trên mặt anh.
Kết quả người kia lại nắm lấy tay cô, hai người càng thêm gần sát.
Đôi mắt đào hoa rũ xuống, ý cười dần dần thành sự châm chọc, "Sao vậy? Không muốn tôi chạm vào? Vì nó à?"
Tô Yên nghe anh nói mà trừng mắt nhìn anh, cô mím môi, "Anh, không thể nói lý!"
Quả thật là càn quấy, vừa nãy cô nói chưa rõ ràng sao?
Tiểu Hoa không nhịn được mà cắm một câu, "Ký chủ ngài ngoại tình sao?"
Sao nó nghe kiểu gì cũng giống như ông chồng đang bắt quả tang bà vợ ngoại tình vậy
Nhìn châm chọc mỉa mai kia kìa, hận không thể vác dao xẻo thịt cái thằng dám ngoại tình với vợ mình.
Yết hầu Quyền Từ lên xuống, ánh mắt càng ngày càng hung ác nham hiểm.
Anh không muốn nhìn thấy cô che chở người khác.
Cô càng như vậy anh càng muốn biết băm thịt người kia ra đút cho chó ăn, "Còn có không nói lý nữa đấy, chỉ sợ em không chịu nổi."
Nói xong Tô Yên đã bị ấn xuống sô pha.
Người nọ đè xuống.
Mang theo ý vị trừng phạt, tinh tế cọ xát, hận không thể không cắn nuốt cô.
Tô Yên chỉ mặc một cái áo sơ mi, anh cầm lấy dùng chút lực là xé rách,
Làm da tinh tế trắng nõn ánh vào đôi mắt.
Chỉ là... bàn tay anh đang định chạm vào.
Lại thấy cổ tay bị một cái đuôi rắn quấn quanh.
Phía sau truyền đến tiếng phun lưỡi tê tê tê tê tê của rắn độc.
Anh hơi dừng lại, chỉ trong chớp mắt đã móc ra một khẩu súng lục màu bạc.
Xoay người,"Bùm!"
Tốc độ của anh quá nhanh.
Giây tiếp theo, đồng chí Tiểu Hồng nhìn thấy cái đuôi của mình bị một viên đạn bắn xuyên qua thành một cái lỗ nho nhỏ.
Đồng chí Tiểu Hồng đã quen hoành hành ngang ngược vậy nên lúc này vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Chờ tới khi cơn đau truyền khắp toàn thân, Tiểu Hồng nổi giận!
"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê!!"
Mở to miệng muốn xông tới cắn Quyền Từ.
Sau đó lại nhìn thấy họng súng đen ngòm đang đặt trên vị trí bảy tấc của đồng chí Tiểu Hồng.
Thân thể đồng chí Tiểu Hồng lập tức cứng đờ.
Nó cắn nhanh hơn hay cái súng này bắn nhanh hơn nhỉ?
Đây là một vấn đề.
"Đừng, đừng nổ súng!"
Tô Yên không nghĩ tới Tiểu Hồng sẽ chạy ra, cô đứng dậy duỗi tay kéo cánh tay Quyền Từ, "Nó sẽ không cắn anh."
Nói xong thấy Quyền Từ đặt lực chú ý lên người cô nên lặng lẽ xua xua tay ý bảo Tiểu Hồng chạy nhanh.