Tô Yên bị mùi máu tươi hấp dẫn.
Nhìn về phía eo anh, có vẻ bị thương rất nghiêm trọng.
Máu chảy ra lại không phải màu đỏ mà là màu lục đậm.
Tô Yên có chút ngạc nhiên nên không nhịn được mà nhìn mấy lần, sau đó lên tiếng, "Đi lấy một ít thuốc giảm đau, thuốc sát trùng và băng gạc tới."
Phía sau lại vang lên tiếng động lạch cạch.
Một cái khay nhanh chóng bay tới, bên trên là các loại thuốc và băng gạc.
Cô muốn đứng dậy nhưng vị mỹ nhân ngư này lại đè cô lại, một bàn tay ấn chặt bả vai không để cô hành động..
Đôi mắt màu lục đậm kia tối tăm nhìn chằm chằm Tô Yên, nhưng do quá suy yếu nên nhìn qua rất ngoan ngoãn, không thể không nói, gương mặt này thật sự có tính chất lừa gạt.
Tô Yên nghĩ nghĩ, "Tôi vừa ôm vừa bôi thuốc cho anh?"
Nói rồi cô lấy một lọ thuốc sát trùng, sau đó nâng tay lên giải thích với vị mỹ nhân ngư yếu ớt này, "Miệng vết thương của anh phải xử lý."
Cô nói rất chậm để vị mỹ nhân ngư này có thể nghe hiểu.
Vị mỹ nhân ngư nằm trong lòng cô chỉ im lặng, không nói được hay là không được.
Tô Yên lên tiếng, "Vậy tôi bôi thuốc cho anh đấy nhé."
Giọng nói mềm mại ấm áp nhưng khi phát ra lại khàn khàn khó nghe giống như muốn ăn vị mỹ nhân ngư yếu ớt này vậy.
Thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương, có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh.
Tô Yên đặt lọ thuốc sang một bên sau đó móc một cái kẹo sữa dâu gói bằng giấy dầu từ trong túi áo ra.
Đại khái là biết bàn tay của Tô Yên không được bé cho lắm nên lớp vỏ rất đơn giản, vừa động đã lộ ra một viên kẹo trắng mềm mại.
Cô đặt kẹo đến bên miệng vị mỹ nhân ngư này, "Cái này là kẹo, anh ăn đi."
Mỹ nhân ngư nhìn chằm chằm cái kẹo này nửa ngày, rồi nhìn vào đôi mắt dã thú của Tô Yên.
Cũng không biết vì sao mà lại mở miệng ăn.
Mùi dâu tây và mùi sữa bò bắt đầu tràn ra khắp khoang miệng.
Sau đó Tô Yên lại bắt đầu vụng về bôi thuốc cho anh.
Bôi thuốc xong thì quấn băng gạc, quấn một tầng thật dày.
Làm xong mọi chuyện, Tô Yên nhìn về phía mỹ nhân ngư bé nhỏ này, sau đó ôm anh đứng lên.
Đại khái là do cô biến thành sư tử nên kế thừa được sức mạnh của nó, cho dù giá trị thể lực của cô là 10 nhưng vẫn có thể bế mỹ nhân ngư bé nhỏ lên.
Cái đôi màu bạc của anh lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái tóc mềm mại màu lục đậm, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt, thật sự là... cho dù là người hầu đã biến thành cái khay cũng không nhịn được mà nhìn ngây người.
Tô Yên đưa anh tới bờ sông rồi đặt anh ngồi xuống mặt đất.
Cái đuôi vừa vặn ngâm trong nước sông nhưng miệng vết thương ở nửa người trên vẫn ở trên bờ, sẽ không làm cho miệng vết thương bị nhiễm trùng.
Tô Yên làm xong rồi lùi về sau mấy bước.
Cô nghiêm túc dùng một đôi mắt của dã thú nhìn mỹ nhân ngư bé nhỏ, "Anh có thể dưỡng thương ở đây, sau khi khỏi có thể đi."
Nói rồi lại suy nghĩ một lát, "Nếu anh muốn ăn cơm thì có thể nói."
Lại không nhịn được mà hỏi, "Anh có muốn ăn cơm không?"
Mỹ nhân ngư bé nhỏ nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi, "Có."
Cuối cùng vị mỹ nhân ngư nhỏ bé này cũng nói chuyện.
Tặng Loimachkhe ứ ừ ư