Không hề rối rắm đề tài này, hỏi nàng
"Giáo chủ, còn đói không?"
Tô Yên nhớ tới phần thịt bò của mình, cắn cắn khóe môi.
Tất nhiên là còn đói.
Nhưng mà nhớ tới mục đích mình đến đây.
Ưm··· vẫn là tìm cái mộ kiếm kia quan trọng hơn đi.
Vừa nghĩ tới, nàng liền lấy bản đồ ra xem.
"Núi Phù Hoa ở đâu?"
Phượng Dụ nhìn bản đồ kia,
"Tiểu Dụ từng có dịp tới nơi này, ở đây cũng khá quen thuộc."
Tô Yên nhìn về phía hắn.
"Ngươi đã tới?"
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi biết núi Phù Hoa?"
"Biết"
"Vậy, đi thôi."
Phượng Dụ gật gật đầu, nhìn Tô Yên đối với chính mình hoàn toàn tín nhiệm.
Trong lòng cảm giác thực vi diệu.
Lại cảm thấy nha đầu này cũng quá dễ dàng tin người, nhưng mà
··· ừm, tư vị không tồi.
Sau khi Tô Yên cùng Phượng Dụ đi ra khách điếm Tưởng Tùng đem Lương Vân Nguyệt ngã trên mặt đất nâng dậy.
Thay nàng bắt mạch chẩn bệnh.
Sau đó sắc mặt ngưng trọng.
"Lăng tiêu chưởng?!"
Ba chữ này vừa ra, toàn bộ người trong khách điếm đều ngây ngẩn.
Vốn dĩ điếm tiểu nhị muốn thu dọn bát đĩa trên bàn của Tô Yên.
Kết quả vừa nghe Tưởng Tùng nói lăng tiêu chưởng.
Ba chữ rơi xuống, tay liền run lên. Chén đĩa vừa mới cầm lên đều rơi trên mặt đất.
Trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng nứt vỡ phá lệ chói tai.
Lương Lan Nhất sắc mặt trắng bệch, không ngăn được run rẩy.
Lăng tiêu chưởng là môn bí pháp sở trường của Ma giáo giáo chủ -Tô Yên.
Toàn bộ Tu Tiên giới, trừ bỏ người kia, sẽ không có người thứ hai biết sử dụng môn võ công này.
Cho nên ···, nữ tử áo đỏ vừa nãy chính là Ma giáo giáo chủ tính tình bạo ngược?!
Ma giáo giáo chủ kia trước nay vừa ra tay, còn chưa từng có ai có thể sống sót.
Một trong năm vị phong chủ, Lương Vân Nguyệt, thế nhưng sống sót.
Đây đích thực là kỳ tích.
Tưởng Tùng không nói gì đem Lương Vân Nguyệt bế lên
"Ta trước mang ngươi đi chữa thương."
Nói xong, liền đi lên lầu hai khách điếm.
Các tỷ muội vốn đang vây quanh Lương Lan Nhất, lại thi nhau cách xa nàng ta.
Thần sắc bất định nhìn Lương Lan Nhất.
Lương Lan Nhất sắc mặt tái nhợt, không thể tin tưởng nhìn bọn họ
"Các ngươi đây là có ý gì?!"
Những người đó nhỏ giọng nghị luận, trong đó có một người ra tiếng an ủi
"Lan Nhất, chúng ta không có ý khác, nhưng, nghe nói người chọc tới tên ma đầu kia đều không có kết cục tốt. Chúng ta, cũng muốn sống."
Lương Lan Nhất lảo đảo một bước, muốn đi qua đi cùng các nàng nói rõ ràng.
Kết quả nàng mới vừa đi một bước, liền thấy những người đó thi nhau chạy trốn.
Mắt đều bị chọc tức đến phát hồng.
"Các ngươi! Ngày thường ta đối với các ngươi không tệ, hiện giờ ta gặp nạn, các ngươi liền đối với ta như vậy?!"
"Lan Nhất, chúng ta ngày thường đối với ngươi cũng đủ tốt, cho nên, ngươi muốn chết, đừng lôi kéo chúng ta theo!"
Nói xong, một đám phấn y nữ tử đều chạy lên trên lầu.
Lương Lan Nhất đắc tội chính là đại ma đầu giết người như ngóe a!
Hôm nay có lẽ là nàng lười đến so đo, nhưng chờ đến ngày nào đó phục hồi tinh thần lại,nói không chừng lại muốn tìm Lương Lan Nhất tính sổ.
Nếu là bọn họ bởi vì việc này mà gặp xui, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc đi.
Chỉ cầu cách kẻ gây hoạ Lương Lan Nhất này chạy xa càng xa càng tốt.
Lương Lan Nhất dưới sự tức giận, đem đồ vật chung quanh tất cả đều đạp vỡ.
Thở hồng hộc.
Mà chung quanh mọi người đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt xa lạ, làm cho nàng ta không tiếp thu được, càng ra sức đập đồ.
Rõ ràng là tên ma đầu kia sai, tất cả đều do tên ma đầu kia!
Vì cái gì đều đem tất cả lỗi sai đẩy trên đầu nàng ta?!
······
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đảo mắt đã tới buổi tối.
Tô Yên cùng Phượng Dụ ở rừng cây nhỏ nào đó dưới chân núi Phù Hoa.
Trên đống lửa, hương thơm đồ nướng ngào ngạt tản ra tứ hướng.