Chẳng những là cậu.
Một bàn cả trai lẫn gái tâm hồn bái quái đều bị gợi ra.
Động tác nhất trí nhìn Khương Nhiên.
Khương Nhiên thích một người??!
Đây không phải là quả dưa lớn nhất năm nay?
Vậy người hắn thích sẽ là ai?
Ánh mắt của mọi người nhìn sang hai người bên cạnh Khương Nhiên.
Bên trái là hoa hậu giảng đường được toàn trường công nhân, xinh đẹp cao gầy, hai người đứng cùng nhau, trai tài gái sắc, một đôi hoàn hảo.
Bên phải Tô Yên, xem như em gái hàng xóm ngoan ngoãn, xinh xắn, nhưng ở trong trường học cũng không nổi tiếng, bởi vì người đẹp trong cao trung Đế Đô rất nhiều, nhưng thái độ của Khương Nhiên với cô có vẻ đặc biệt.
Vậy nên ánh mắt của mọi người dao động tới, dao động đi.
Tám phần là một trong hai người này đi?
Vậy rốt cuộc là ai?
Trong suy đoán, khả năng là hoa hậu giảng đường vẫn lớn hơn một chút.
Tin tức về hai người bọn họ cũng không phải ngày một ngày hai.
Còn nữa, ai có thể cự tuyệt tình yêu của hoa hậu giảng đường?
Diêu Vũ Phỉ dựng thẳng sống lưng, bị lời nói thật của Khương Nhiên làm trong lòng có chút khẩn trương.
Lúc này, Triệu Nguyệt ngồi đối diện lên tiếng, “Ánh mắt của Khương Nhiên từ trước đến nay vẫn rất cao, bạn gái khẳng định là người tốt nhất. Người bình thường sao có thể vào mắt hắn?
Khi cô ta nói, khinh bỉ đảo qua Tô Yên.
Lời trong lời ngoài đều mang ý nghĩa... Nữ sinh mà Khương Nhiên thích khẳng định là Diêu Vũ Phỉ.
Đặc biệt là sau khi cô ta nói xong, Khương Nhiên trầm mặc không nói.
Điều này ở trong mắt mọi người, chính là cam chịu.
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Trình Tinh Dương lại xoay kim đồng hồ.
Kim đồng hồ dừng lại, chỉ vào Diêu Vũ Phỉ.
Vừa thấy người được chọn là hoa hậu giảng đường, mọi người đã bắt đầu ồn ào.
Trình Tinh Dương làm theo quy tắc, “Nói thật hay mạo hiểm?”
Giọng nói Diêu Vũ Phỉ thanh lãnh, “Mạo hiểm.”
Trình Tinh Dương rút một tấm thẻ ra, “Chọn một người trong số những người ngồi đây hôn trong vòng 1 phút.”
Nói xong, từng tiếng hò hét kích động, còn có không ít người xung phong, “Nữ thần, tuyển tớ, tuyển tớ!!”
“Nữ thần! Nhìn tớ!!”
Mọi người xô đẩy, gương mặt Diêu Vũ Phỉ hơi hồng. Sau đó, tầm mắt liếc về phía Khương Nhiên ngồi bên cạnh.
Ánh mắt này của Diêu Vũ Phỉ, người ở đây sao không rõ?
Không ít người làm mặt quỷ với Khương Nhiên, “Khương ca, nụ hôn với nữ thần a.”
“Khương ca! Bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, nếu không nhận, bọn em cũng sẽ không buông tha anh!!”
Người xung quanh ồn ào, Diêu Vũ Phỉ gương mặt đỏ bừng, thân thể chậm rãi nghiêng về phía Khương Nhiên.
Nhìn Khương Nhiên, hắn không nói lời nào.
Hắn cầm một ly nước dựa vào sô pha, uống một ngụm.
Mí mắt buông xuống, tầm mắt lại không chút để ý nhìn Tô Yên.
Vừa vặn, Tô Yên cũng nhìn qua đó.
Hai người đối diện.
Khương Nhiên nâng mắt, đen nhánh một mảnh nhìn không ra cảm xúc của hắn.
Chỉ nghe thấy hắn nói, “Cậu cũng hy vọng tôi hôn cô ta?”
Hắn hỏi quá trắng ra.
Lời này vừa ra, làm tim Diêu Vũ Phỉ lạnh hơn một nửa.
Tô Yên chớp chớp mắt, “Vì sao lại hỏi tôi?”
Khương Nhiên tới gần cô, ánh đèn tối tăm, không khí mờ ám xuất hiện giữa hai người.
Hắn ghé sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, “Cậu muốn tôi hôn người khác sao?”
Tô Yên theo bản năng liếm khóe môi, một lát sau mới trả lời, “Không muốn”
Ư Ư: Vì sao bạn Tô Yên lại trả lời là không muốn??