“Chu Ngọc Lâm, bắt đầu từ ngày mai, cậu đi theo tôi học nướng thịt.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì quay qua nói với Chu Ngọc Lâm.
Tối đó, mấy người tìm một nhà hàng ăn tối xong thì Diệp Lăng Thiên bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi, anh thì đi về nhà một mình, còn Chu Ngọc Lâm thì tới bệnh viện chăm sóc ba, theo anh biết, mấy ngày nay cậu ta luôn ngủ trên ghế hành lang bệnh viện, trong phòng bệnh có thuê một chiếc giường xếp, nhưng chiếc giường đó là để mẹ cậu ta ngủ.
Diệp Lăng Thiên vốn định gọi Chu Ngọc Lâm cùng về nhà ngủ, nhưng cuối cùng nghĩ lại bèn bỏ suy nghĩ này. Anh và Chu Ngọc Lâm có rất nhiều điểm tương đồng, nhất là tính cách, nên có mấy chuyện anh sẽ không miễn cưỡng, càng không muốn nói ra. Thật ra đây cũng là nguyên nhân anh giúp đỡ Chu Ngọc Lâm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng Thiên đi chợ một chuyến, lái xe ba gác đi mua đồ rồi tới tiệm, để hết đồ chuyên dùng để chứa nguyên liệu vào tủ lạnh, sau đó mới ra ngoài gọi điện cho Hứa Hiểu Tinh nói sáng nay mình có việc, sẽ đi làm giấy chứng nhận với cô sau. Rồi anh đi tới công ty Địa Ốc, tốn gần hai tiếng mới làm xong hết mọi thủ tục với họ, điều này cũng có nghĩa là từ nay về sau, căn nhà đó sẽ không thuộc về Diệp Lăng Thiên anh nữa. Làm xong thủ tục, anh lại giục công ty Địa Ốc thanh toán, cuối cùng giám đốc bên đó nói rằng, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ chuyển tiền qua thẻ Diệp Lăng Thiên.
Anh xem giờ, lúc này đã là mười rưỡi sáng rồi, Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ rồi tới gần tiệm, bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một tầng hầm cho thuê, đây là nơi sống tập trung của những công nhân viên nhập cư đến thành phố A, bởi vì đối với họ, họ chỉ có thể đủ sống ở đây thôi. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng thương lượng được giá cả, một triệu rưỡi một tháng, anh thuê hai phòng, để một phòng cho mình, một phòng cho Chu Ngọc Lâm. Sau đó anh lái xe ba gác về nhà, dọn dẹp đồ đạc trong nhà, rồi chuyển mấy món đồ mình dùng đi, sau ba vòng lái xe ba gác đi đi về về, anh mới chở hết đồ, chuyến cuối cùng, Diệp Lăng Thiên đứng giữa nhà hút thuốc, ngắm nhìn căn nhà đã trống trơn của mình một lần nữa, rồi mới xoay người đóng cửa rời đi.
Về đến phòng thuê, Diệp Lăng Thiên sắp xếp lại phòng một lượt, rồi mang mấy đồ dùng cần thiết mà Chu Ngọc Lâm dùng từ nhà mình qua phòng anh ta, sau đó anh tùy ý ăn một bữa cơm ở bên ngoài rồi mới gọi điện cho Hứa Hiểu Tinh, cùng cô đi làm giấy chứng nhận.
Không biết Hứa Hiểu Tinh đã nhờ vả ai, mà tìm được một lãnh đạo trong đó, người khác phải tốn mấy ngày mới có thể làm được, nhưng bọn họ chỉ mất một tiếng đã làm xong, rồi chuyển sang bộ phận khác tiếp tục làm thủ tục. Buổi chiều khi mấy bộ phận này tan làm, Diệp Lăng Thiên cũng làm xong giấy tờ chứng nhận rồi.
Ăn tối xong, đợi Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương đi về, Diệp Lăng Thiên mới gọi Chu Ngọc Lâm tới, hai người đi thẳng xuống phòng bếp, anh nói với anh ta: “Tối nay cậu bắt đầu học nướng thịt với tôi, chúng ta cứ làm y như nhau, cậu không chỉ học nấu, mà còn phải nấu ngon nữa, ít nhất là phải đạt đến trình độ của tôi, thì tôi mới có thể cho cậu làm chính thức được.”
“Đầu tiên tôi sẽ nói cho cậu biết mấy điểm cần phải chú ý khi chúng ta nướng thịt, thứ nhất là mùi vị, thứ hai là vệ sinh, thứ ba là không được ăn bớt nguyên liệu. Mặc dù trong ba điểm này, ngoài mùi vị ra thì khách hàng hoàn toàn không nhìn ra hai điểm còn lại, nhưng chúng ta phải dựa vào lương tâm để làm việc. Được rồi, bắt đầu thôi, cậu cứ quan sát trước, chú ý tôi nấu thế nào, rồi nhớ kỹ mấy bí quyết tôi đã nói với cậu. Bắt đầu từ chiều mai, cậu sẽ đứng trong phòng bếp nấu nướng, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu, nên cậu đừng sợ lãng phí, mà điều quan trọng nhất là cậu phải học được. Đợi khi nào cậu cảm thấy mình nấu y như tôi là được.”
Thế là tối hôm đó, Diệp Lăng Thiên bắt đầu dạy Chu Ngọc Lâm nướng thịt, hai người luôn bận rộn đến mười một giờ tối, nếu không phải anh bảo anh ta đi nghỉ ngơi, e là có đánh chết Chu Ngọc Lâm cũng không đi nghỉ.
“Chúng ta về thôi, hôm nay tôi đã thuê một căn phòng cho cậu rồi, để tôi dẫn cậu tới đó xem.” Diệp Lăng Thiên vừa đóng cửa vừa nói với Chu Ngọc Lâm.
“Không cần đâu, em sống ở đâu cũng được, em có thể ở trong bệnh viện, cũng có thể ở trong tiệm, anh đừng lãng phí tiền cho em.” Chu Ngọc Lâm lắc đầu nói.
“Cậu định sống trong bệnh viện cả đời à? Nếu ba cậu khỏi bệnh rồi quay về, cậu sẽ sống ở đâu? Đi thôi, tôi cũng sống ở đó, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu cảm thấy tôi đã tiêu nhiều tiền cho cậu rồi đúng không, nếu cậu cảm thấy tôi tiêu quá nhiều tiền cho cậu, vậy sau này cậu hãy cố gắng kiếm lại giúp tôi là được, chúng ta đi thôi.”
Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói rồi dẫn Chu Ngọc Lâm đi xuống tầng hầm, sau khi đi vào thì nói: “Đây là chìa khóa, có lẽ tôi đã chuẩn bị hết vật dụng mà cậu cần dùng trong phòng rồi, cậu tự sắp xếp lại đi. Nếu sau này tiệm kiếm được lời rồi, tôi sẽ tăng lương cho cậu, đến lúc đó cậu có thể tìm được chỗ tốt để ở. Trước mắt cậu chỉ có thể sống ở đây, nhưng dù gì cũng tốt hơn việc sống trên hành lang bệnh viện đúng không? Thôi cậu đi ngủ đi.”
Diệp Lăng Thiên không nói gì thêm, vừa dứt lời đã đóng cửa, quay về phòng mình bắt đầu ngủ.
Mấy ngày sau đó, Diệp Lăng Thiên rất bận rộn, ban ngày phải bận đủ thứ chuyện, buổi tối thì ngồi một mình trong tiệm, cầm một cuốn sổ và cây viết, không ngừng hút thuốc và viết. Chu Ngọc Lâm thật sự rất cố gắng, cả ngày từ sáng đến tối luôn một mình bận rộn trong phòng bếp, nấu từ sáng sớm đến tối, có khi ở trong tiệm nướng đến hai ba giờ sáng với về. Nhưng hành động này cũng mang lại hiệu quả, chỉ trong mấy ngày, đồ anh ta nướng thật sự rất ngon.
Trong lúc Diệp Lăng Thiên đã quét sạch tiền trong thẻ Hứa Hiểu Tinh, trên người chỉ còn lại mấy trăm ngàn, cuối cùng công ty Địa Ốc cũng chuyển một tỷ tám vào thẻ anh. Áp lực trên người anh bỗng tan biến, có tiền rồi, Diệp Lăng Thiên liền đi tới ngân hàng ngay, đầu tiên anh chuyển 840 triệu vào thẻ Hứa Hiểu Tinh. Lúc trước cô đưa cho anh, trong thẻ chỉ có 690 triệu, giờ đã bị anh tiêu sạch, rồi cô lại đưa cho anh 150 triệu để thanh toán cho Chu Ngọc Lâm, nên tổng cộng Diệp Lăng Thiên đã nợ Hứa Hiểu Tinh 840 triệu.
Chuyển 840 triệu cho Hứa Hiểu Tinh xong, Diệp Lăng Thiên lại rút thêm 210 triệu. Anh quay về tiệm gọi Chu Ngọc Lâm đang ở trong phòng bếp ra.
Chu Ngọc Lâm bưng ra một chiếc đĩa đen thui, rồi đi tới chỗ Diệp Lăng Thiên nói: “Anh Diệp, anh nếm thử xem mùi vị lần này thế nào? Mỗi loại tôi nướng một kiểu, anh xem tôi qua được chưa?”
Chu Ngọc Lâm nhìn Diệp Lăng Thiên hơi căng thẳng nói.
Chương 186: Không gả đi được thì anh phải chịu trách nhiệm ()
Cập nhật 3 năm trước