"Diệp Sương, em nói thật là quá đáng!" Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mắng Diệp Sương.
Diệp Lăng Thiên đột nhiên phá lên cười, thậm chí còn cười ra nước mắt.
"Em quyết tâm vạch ra ranh giới với anh, không bao giờ về nhà đúng không?" Diệp Lăng Thiên cuối cùng hỏi Diệp Sương.
"Mặc dù anh là anh trai em, em biết anh tốt với em, yêu thương em.
Chính anh là người nuôi lớn, giáo dục em, cũng vì em mà anh phải chịu nhiều đau khổ.
Nhưng những gì anh làm lần này em không thể tha thứ cho anh, và vĩnh viễn cũng không có cách nào tha thứ cho anh." Diệp Sương bình tĩnh nói.
"Tốt, tốt, tốt " Diệp Lăng Thiên một mạch nói ba chữ tốt, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Ba mất sớm, mẹ một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi hai anh em ta khôn lớn, anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, cũng là con trai trưởng.
Là anh của em, anh còn có trách nhiệm với cả gia đình này, nuôi dạy em, cung cấp cho em một môi trường học tập thật tốt.
Sau khi mẹ qua đời, anh chỉ còn một người thân duy nhất là em, em cũng vậy.
Anh cả như cha, bất kể có phải làm gì cho em cũng là anh cam tâm tình nguyện, anh làm tất cả cũng chỉ hy vọng em không bị thương gì, có thể lớn lên bình an hạnh phúc."
"Bây giờ em cũng đã trưởng thành, mặc dù với anh em vẫn còn quá trẻ, quá ngây thơ, vẫn chưa trải qua những điều tồi tệ, những góc khuất của cuộc sống.
Nhưng theo lời em nói thì em cũng đã trưởng thành rồi, em có cuộc sống của riêng em, có khoảng trời tự do của riêng mình.
Anh nghĩ, có thể anh đã làm sai điều gì với em.
Nhưng cho dù có là tổn thương, thậm chí làm em thất vọng thì đó cũng là bài học bắt buộc phải trải qua trong cuộc đời em.
Đó chính là ngưỡng cửa để em trưởng thành.
Không phải lúc nào anh cũng giúp em chắn mưa chắn gió được, vậy mà lúc nào anh cũng nghĩ phải làm sao để em không bị tổn thương.
Đây có lẽ là điều tồi tệ nhất mà anh đã làm cho em.”
"Em cũng đã nói rất rõ ràng rồi.
Em giờ đã là người lớn.
Anh tin rằng những gì em nói đều phải được suy nghĩ kỹ càng chứ không phải chỉ là lời nói suông.
Vậy nên, từ mai anh sẽ không quan tâm đến em nữa.
Bây giờ em hãy tự lo liệu mọi việc của mình đi.
Em có trở về nhà hay không, có nhận anh là anh trai nữa hay không là tùy em.
Sau này sống như thế nào, cũng là chuyện của em." Diệp Lăng Thiên có chút bực bội nhưng cũng không hề giận dữ chỉ là giọng anh vô cùng lạnh lùng.
"Bây giờ, hai người cùng tôi đến chỗ này, tôi sẽ cho hai người xem thứ mà các người xem vài thứ.
Sau khi xem xong chắc chắn các người sẽ hiểu ra, tôi cũng không phải nói nhiều nữa.
Đi thôi, tôi ở dưới lầu chờ hai người." Diệp Lăng Thiên nói tiếp, sau đó châm một điếu thuốc từ từ hút, thay vì đi thang máy, anh tự mình đi cầu thang xuống lầu.
Sau khi nghe những lời vưa rồi và nhìn thấy những cảm xúc của Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận khi đã nói ra những lời đó.
Trong lòng cô cảm thấy rất áy náy với anh, cô biết rằng những lời mình vừa nói ra làm tổn thương đến anh thế nào.
"Diệp Sương, hôm nay em nói những lời đó với anh em quả thật có phần quá đáng.
Mặc dù chị cũng cho rằng anh ta làm vậy là sai, thậm chí còn không nên làm, nhưng mà, ai cũng có tư cách nói như vậy với anh ta, ngoại trừ em.
Chắc em cũng đã thấy được anh ta thất vọng và đau lòng thế nào." Hứa Hiểu Tinh lạnh lùng nhìn Diệp Sương nói tiếp: "Đi thôi, xem một chút anh ta rốt cuộc tại sao phải làm vậy, chị vẫn tin anh ta làm vậy là có lý do của mình, anh ta không phải là người thích làm loạn."
Hứa Hiểu Tinh nói xong cũng đi xuống lầu, Diệp Sương đi cuối, cúi đầu từ từ đi theo Hứa Hiểu Tinh.
Truyện Đông Phương
Diệp Lăng Thiên xuống lầu dưới trước, ngồi trên xe, khởi động xe chờ Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương.
Không bao lâu, hai người đều lên xe, Diệp Lăng Thiên liền lái xe đến công ty, cả đường đi ba người không ai nói với ai câu nào, trong lòng vô cùng nặng nề.
Diệp Lăng Thiên dẫn Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương vào công ty anh, bật đèn lên, rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Anh mở máy tính ra, sau đó lấy từ trong ngăn kéo một phong thư, rồi tiếp tục mở hòm thư trong máy tính, quay ra nói với Diệp Sương: "Đây là lá thư anh mới nhận được hôm trước, còn có ảnh nhưng anh đã đốt đi rồi.
Ngoài ra, hôm qua trong email có người còn gửi cho anh thứ khác nữa, bên trong có một đường link video, muốn xem thì tự mình ấn vào xem.
Sau khi xem xong chắc chắn hai người sẽ hiểu ra đôi chút."
Diệp Lăng Thiên nói xong liền đi ra, đến bệ cửa sổ, đem đẩy một cánh ra, đứng dựa vào cửa hút thuốc.
Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương nghi ngờ nhìn nhau, rồi lại xem thư Diệp Lăng Thiên để trên bàn và video.
"Aaaa" Diệp Sương thét lên sau khi xem xong video.
"Đây là ai?" Hứa Hiểu Tinh tức giận hỏi.
"Chuyện này là do ai làm tôi hiện chưa muốn nói, tôi biết hai người hiện có rất nhiều nghi vấn, tôi sẽ kể cho hai người nghe chuyện hôm trước.
Hôm trước tôi nhận được phong thư này, trong thư có hình, tôi không nhìn ra được gì, chỉ biết chỗ Diêp Sương tắm không phải ở nhà, nên mới gọi em ấy quay lại để hỏi em có tắm ở ngoài hay không.
Em nói với anh chỉ có một lần, vẫn là cùng với Trương Văn Quân, vậy thì hiển nhiên, chuyện này bất luận thế nào, cậu ta cũng không tránh khỏi liên quan.
Anh không thể báo cảnh sát, vì thủ đoạn của đối phương rất cao minh, nếu muốn bắt đúng người thì ngoài Trương Văn Quân ra cũng không thể bắt thêm ai khác, hơn nữa, loại chuyện này báo cảnh sát cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời em sau này, "
"Loại chuyện này đối với con gái làm sao có thể chịu nổi.
Anh cũng không muốn nói cho em, vì không muốn em vì nó mà đau lòng, bị đả kích.
Anh cũng không muốn nó trở thành chấn thương tâm lý trong cuộc đời em, ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em dù là học tập hay yêu đương.
Để moi được thông tin từ Trương Văn Quân đương nhiên anh cũng phải dùng một chút thủ đoạn.
Cậu ta nói có người cho cậu ta tiền để cậu ta làm vậy, đầu tiên là theo đuổi em, sau đó lừa em lên giường với cậu ta, rồi lén quay lại video của hai người gửi cho kẻ kia, nhằm tống tiền anh."
"Trương Văn Quân thú nhận anh ta cố ý nói dối em hôm đó là sinh nhật cậu ta, rồi chuốc cho em uống rượu say để dẫn em đến khách sạn.
Sau khi vào khách sạn, em nói muốn đi tắm nên anh ta đã lắp camera vào phòng tắm trước.
Cũng may sau đó em không đồng ý cùng với cậu ta xảy ra chuyện gì khác, nếu không, em sẽ phải hối hận cả đời.
Vậy nên, trước đây anh có hỏi em, em yêu cậu ta như vậy, liệu em có dám chắc cậu ta cũng yêu em không? Em có hiểu con người thật của cậu ta không? Và đúng là như vậy đấy, suốt thời gian qua em chẳng biết gì về tên Trương Văn Quân này hết.
"
"Anh đã dùng tất cả mọi biện pháp để tìm ra người đứng sau là ai.
Bằng chứng cũng cũng đã thu thập được đầy đủ, nhưng anh cũng không muốn báo cảnh sát, hay làm gì thêm nữa.
Cách tốt nhất vẫn là im lặng, như vậy sẽ là tốt nhất cho em.
Bây giờ em cứ yên tâm, mọi chuyện căn bản đã xử lý tốt.
Vốn anh định cả đời này sẽ không nói cho em biết chuyện này, để cho em tiếp tục tin tưởng mọi người đều là người tốt, cuộc sống lúc nào cũng tươi đẹp, tin vào sự hạnh phúc trong tình yêu.
Nhưng giờ rõ ràng anh phải nói ra cho em biết tất cả chuyện này." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói..