Cửa hàng trưởng bị Diệp Lăng Thiên cho hỏi như vậy có chút khẩn trương, cửa hàng trưởng này lúc trước là người cũ, cũng là một trong số nhóm đầu tiên đi theo Diệp Lăng Thiên làm việc, đối với Diệp Lăng Thiên vẫn là vô cùng kính sợ.
“Tôi ··· Tôi cũng không biết.” cửa hàng trưởng khẩn trương nói.
“Tôi cảm giác chuyện này không giống như là bị trộm, càng giống là bị người ta rắp tâm trả thù.
Gần nhất có người nào bất mãn với tiệm không? Hoặc là khoảng thời gian này trong tiệm có phải có chuyện bất thường nào xuất hiện không?” Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, chậm rãi hỏi.
Đang nói đến đó, chỉ gặp một xe cảnh sát đi tới, từ trên xe cảnh sát bước xuống mấy vị cảnh sát, vênh vang đắc ý bước đến.
Diệp Lăng Thiên nhìn qua có chút chán ghét, cùng Vu Hướng Đông nói: “Anh đi tới cùng bọn họ chào hỏi đi, tôi cùng anh qua đó nói.”
Diệp Lăng Thiên hướng tới cửa hàng trưởng gọi qua một bên, tiếp tục hỏi: “Theo lẽ bình thường mà nói, tên trộm muốn trộm đồ sẽ không trắng trợn như vậy, dù cho tên trộm có gan lớn đến đâu, muốn trộm đồ chỉ trộm là được rồi, không có chuyện cố ý đem sự tình làm lớn đến như vậy, cố ý đập phá đồ đạc, đập phá đồ đạc đối với hắn ta thì có lợi ích gì? Hắn ta có lấy cũng không được tiền mà sẽ chỉ khiến sự việc càng náo loạn đến lớn hơn thôi.
Vả lại anh xem xem hiện trường thành cái dạng này, còn có két sắt bị đập ra cạy vỡ lại còn bị ném đi nhiều đồ như vậy, có thể khẳng định đối phương không phải một người, mà lại là có xe.
Ông cảm thấy chuyện này giống như là có trộm sao? Rất rõ ràng là có mục đích có dự tính trả thù xả hận.
Theo lý thuyết mà nói hẳn là có thể phát hiện ra chút bất thường gì đó, không có khả năng là kẻ khác vô duyên vô cớ phá hoại cửa hàng được.”
Cửa hàng trưởng cũng cảm thấy lời Diệp Lăng Thiên nói có đạo lý, cẩn thận suy nghĩ cuối cùng nghĩ ra: “Có phải hay không là do những người đó làm?”
“Người nào?”
“Chuyện là như thế này, khoảng thời gian trước, có hai kẻ giống như là lưu manh đi đến cửa tiệm, trực tiếp tìm tôi nói bọn họ là người của anh Phi gì đó, con đường này đều là bọn họ bảo kê, muốn tiệm chúng ta đưa tiền cho bọn họ cũng chính là đưa phí bảo vệ.
Tôi không để ý tới bọn họ.
Sau đó, bọn họ lại một lần nữa kéo mười mấy người tới cửa làm loạn, tôi báo cảnh sát thì bọn họ trực tiếp bị người của đồn công an đưa đi.
Tôi nhớ được cái tên cầm đầu lúc đó có nói với tôi muốn tôi về sau phải coi chừng.
Hiện tại nghĩ ra chuyện này, anh nhìn xem có phải hay không là do bọn họ làm?” Cửa hàng trưởng vội vàng hồi tưởng đến việc này.
“Dựa theo lời ông nói như vậy, vậy có thể tám chín phần mười, được rồi, ông đem chuyện này nói với người của đồn công an báo cáo đi, xem bọn họ nói thế nào.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó căn dặn cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng gật đầu, sau đó liền đi tới chỗ người của đồn công an.
“Bây giờ hiện tại phải làm sao?” Tiểu Lâm đi tới hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Chờ trước đã, chờ xem người của đồn công an nói thế nào”
“Anh có muốn qua đó bàn bạc một chút không?” Tiểu Lâm thử hỏi lại Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không qua đó nữa, bọn họ nếu là thật sự muốn phá án này, vậy lần này ta không qua đó thì họ cũng có thể phá, bọn họ nếu là không nghĩ muốn phá án vậy tôi có qua đó cũng không có tác dụng gì.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Tiểu Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, rất hiển nhiên trong lời nói của Diệp Lăng Thiên có rất nhiều ý.
Một đạo lý rất rõ ràng người trong cả thiên hạ đều hiểu, việc đám người này làm rõ ràng chính là du côn lưu manh ra tay đòi phí bảo kê, tiệm này của Diệp Lăng Thiên không phải là tiệm đầu tiên, cũng sẽ không là phải là tiệm cuối cùng, bọn họ thường xuyên ở đây làm chuyện này đều không có ai ngăn lại, nhắc tới chuyện này người của đồn công an này không biết hiển nhiên là không thể nào, nếu biết vì cái gì mà không ai đi quản lý? Những thứ trong này không cần nói cũng biết.
Đây là lý do tại sao Diệp Lăng Thiên không có nhiều hy vọng đối với những người ở đồn công an này
“Ngày mai cô dựa trên danh nghĩa của tôi tra thông báo tới từng chi nhánh công ty khác, để từng cửa hàng đều phải làm tốt công tác chuẩn bị phòng trộm, đặc biệt là vào buổi tối, mặt khác, thuốc lá và rượu có giá trị trong mỗi cửa hàng phải được để trong tủ hộp.
Còn nữa, để mỗi người trong chi nhánh công ty tính toán những thiệt hại tài sản do các trường hợp bất ngờ gây ra vào kết quả hoạt động của từng cửa hàng, và liên kết trực tiếp vào việc đánh giá.” Diệp Lăng Thiên sau khi suy nghĩ một chút nói với Tiểu Lâm.
“Đã rõ.”
Đợi khoảng chừng nửa giờ, người của đồn công an liền đều rời đi.
“Bọn họ nói thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Bọn họ nói đã hiểu rõ sự việc, có tin tức sẽ thông báo cho chúng ta sau.” Vu Hướng Đông nói.
“Có thu thập chứng cứ không?”
“Giống như là có, tôi thấy bọn họ chụp rất nhiều ảnh hiện trường.”
“Hiện tại có cần lập tức sắp xếp người quét dọn vệ sinh, tôi sẽ báo bộ phận thu mua của công ty tính toán đồ vật bị tổn thất bổ sung lại cho đủ?” Vu Hướng Đông suy nghĩ thử hỏi.
“Hiện trường không nên động vào, để tất cả nhân viên sáng hôm nay nghỉ ngơi đi, buổi chiều lại tới quét dọn vệ sinh sau.
Đồ dùng bị thiệt hại để tôi xem xét bổ sung đủ.
Hai người các anh đều ở lại đây, tôi sẽ gọi điện thoại sau.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi phân công sau đó cầm điện thoại di động lên đi tới một bên, trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Yến.
“Alo, Lăng Thiên, có chuyện gì?”
“Cô bây giờ có thời gian rảnh không?”
“Tôi đang họp, có chuyện gì anh nói đi.” Âm thanh Lý Yến nói chuyện không lớn, rõ ràng đúng là đang họp.
“Có một chuyện muốn nhờ cô giúp một chút.
Tôi có một cửa tiệm buổi tối hôm qua bị trộm, chính xác mà nói là bị người ta phá hoại, theo như cửa hàng trưởng tiệm này bàn giao, đoạn thời gian trước có một đám người thu phí bảo kê tới gây sự, chúng tôi không cho họ tiền.
Tôi nghĩ, sự việc buổi tối hôm qua khả năng chính là do bọn họ làm.”
“Còn có chuyện này sao? Nghiêm trọng không?”
“Cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là bị trộm cùng bị phá, tổng cộng tổn thất khoảng sáu trăm triệu.
Chúng tôi đã báo cảnh sát, đồn công an ở đó cũng đã tới, nhưng là cá nhân tôi cảm giác bọn họ cũng không phải nghiêm túc, cho nên, mong cô ra cái mặt giúp tôi giải quyết sự việc này một chút, tiền cũng không quá quan trọng, quan trọng chính là đám người này tồn tại ảnh hưởng tới kinh doanh thường ngày của cửa tiệm.” Diệp Lăng Thiên nói ra mục đích này.
Lý Yến bên kia trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Như vậy đi, sáu trăm triệu tổn thất cũng vừa đủ xét thành án ở đội cảnh sát hình sự chúng tôi tới bên này, chờ tôi họp xong sẽ trực tiếp mang án này chuyển qua đội cảnh sát hình sự chúng tôi, đợi chút nữa tôi tự mình đi qua đó xem xét, anh gửi vị trí cửa hàng cho tôi, nhớ kỹ, không được động vào hiện trường.”
“Được rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong cũng cúp điện thoại.
“Chi phí tổn thất liệt kê ra một danh sách, Báo cáo tổng thiệt hại toàn bộ đưa về trụ sở chính.
Đồng thời, anh bây giờ trở về sau, triệu tập tất cả người ở cửa hàng anh phụ trách mở cuộc họp, nghĩ biện pháp về sau kiên quyết ngăn chặn để tình huống này không lần nữa phát sinh, dù cho phát sinh đi nữa, cũng phải để tổn thất hạ xuống mức thấp nhất.” Diệp Lăng Thiên đi tới trực tiếp nói với Vu Hướng Đông, sau đó liền đứng ở trong tiệm chờ Lý Yến đến.
Đối với loại chuyện này anh không xa lạ gì, mặc dù bây giờ là xã hội luật pháp, nhưng có câu nói nói rất hay, tầm mắt càng lớn, cái bóng cũng càng dày đặc, xã hội cuối cùng cũng sẽ có những khu vực tối tồn tại.
Thời điểm Diệp Lăng Thiên lúc trước mở cửa hàng đã gặp được loại chuyện này, lúc ấy Diệp Lăng Thiên thế nhưng là đao thật thương thật cùng người khác động tay động chân qua, cho nên lần nữa gặp phải chuyện này anh cũng thông thạo cách xử trí hơn rất nhiều..