“Đúng, em cũng thấy, lúc đó ba cô ấy vừa qua đời, gia đình phá sản, nhà xe đều bị ngân hàng siết đi, không còn nơi ở, hơn nữa, làm bạn bè, chúng anh cũng không yên tâm để cô ấy một mình ra ngoài thuê phòng, cho nên liền để cô ấy ở đây.” Diệp Lăng Thiên không phủ nhận, cũng không thừa nhận mình đang nhớ Lý Vũ Hân.
“Lăng Thiên, thực ra tới bây giờ, em cũng không biết em đồng ý gả cho anh rốt cuộc là đúng hay sai, trong lòng em không nắm chắc.
Mỗi lần nhìn thấy anh miễn cưỡng nặn ra nụ cười với em, trong lòng em liền rất khó chịu.
Anh còn nhớ những lời em nói với anh lúc đó sao? Nếu có một ngày, anh cảm thấy anh thật sự không quên được cô ấy, cũng không cách nào yêu em, thì anh nhất định phải nói cho em biết, chúng ta nâng lên được thì buông xuống được, được không? Em không hi vọng cuộc hôn nhân này sẽ hủy cả đời anh, khiến anh cả đời khổ sổ.” Lý Yên bỗng nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cau mày, anh không nghĩ tới, Lý Yến nhìn có vẻ không quan tâm sự đời thực tế lại rất tỉ mỉ, phát hiện rất nhiều động tác nhỏ của mình.
Diệp Lăng Thiên ôm chặt Lý Yến, sau đó hôn cô, nói: “Lý Yến, cho anh một chút thời gian, được không? Anh thừa nhận, anh tạm thời không thể quên cô ấy, nhưng mà, sớm muộn rồi cũng quên.
Lấy em, anh không hối hận, cũng không khổ sở.
Em phải có lòng tin với anh, cũng phải có lòng tin với bản thân mình.”
“Được, em tin anh.” Lý Yến cười cười.
Diệp Lăng Thiên cũng cười.
Sau đó anh cắn dái tai Lý Yến, nói: “Anh muốn rồi, có thể làm sao?”
“Không, không, biết, trong bụng có em bé.” Lý Yến biết Diệp Lăng Thiên nói gì, mặt đỏ bừng xấu hổ.
“Vậy, vậy thì không làm nữa, cứ ôm như vậy.” Diệp Lăng Thiên có chút thất vọng.
“Nhẹ một chút, hẳn, không sao đi.” Thấy anh thất vọng, Lý Yến nói bằng giọng không thể nghe thấy.
Nghe thấy lời của cô, Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cô lúc này.
Làm một người đàn ông, dù không muốn cương thì lúc này cũng phải cương, tại sao, mọi người nghĩ xem.
Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó xoay người lên ngựa.
Đương nhiên, vì suy nghĩ đến đứa bé trong bụng, làm cực kỳ cực kỳ cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng Thiên thức dậy rất sớm, lúc tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy Lý Yến cũng mở mắt nhìn mình, thực ra Lý Yến thức dậy còn sớm hơn anh, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
Cô xấu hổ cười cười với Diệp Lăng Thiên, mặt bỗng đỏ lên.
Diệp Lăng Thiên nhìn cô, nghĩ tới sự điên cuồng của hai người tối qua, hôn lên môi Lý Yến, nói: “Em ngủ nhiều chút, anh dậy mua thức ăn, làm bữa sáng.”
“Xin lỗi, em, em không biết làm cơm.” Nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói vậy, Lý Yến có chút ảo não, những thứ này vốn nên là phụ nữ làm, mà rõ ràng cô hoàn toàn không biết, cho nên cảm thấy rất áy náy.
“Anh cũng không biết sinh con mà?” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó lại nói: “Không ai quy định phụ nữ thì nhất định phải biết nấu ăn, trong nhà chỉ cần một người biết là được rồi.
Em ngủ thêm chút nữa đi, nghỉ ngơi một lát, làm xong anh gọi em dậy.”
“Không được, em cũng dậy, em phải học, em không thể để Diệp Sương khinh thường em.” Diệp Lăng Thiên đang chuẩn bị đứng dậy, thấy cô cũng bò dậy, cắn răng nói.
Thấy Lý Yến lại lộ ra khuôn mặt hùng dũng, Diệp Lăng Thiên có chút bất đắc dĩ, cười nói: “Vậy em chuẩn bị học bao nhiêu? Làm cơm, giặt đồ, lau nhà, làm việc nhà, em định học hết? Em định làm bà nội trợ sao? Em có thể chịu được?”
Nghe thấy lời này, Lý Yến im lặng, quả thực, cô không cách nào làm được vợ đảm mẹ hiền theo ý nghĩa tiêu chuẩn của nước xã hội.
“Em không làm được.” Lý Yến thành thật trả lời.
“Cho nên nè, chuyện này không cần em cậy mạnh biểu hiện.
Không ai quy định phụ nữ nhất định phải ở nhà làm việc nhà đúng không? Muốn học là chuyện tốt, anh cũng ủng hộ, sau này lỡ anh không ở nhà thì em cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân, không cần ra ngoài ăn, chỉ là muốn học cũng không cần vội vàng lúc này, đợi sau khi đứa bé sinh ra em có rất nhiều thời gian để học.
Ngủ thêm chút nữa đi.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng nói với Lý Yến, sau đó rời giường ra ngoài.
Anh rời giường ra ngoài mua thức ăn, sau khi làm bữa sáng mới gọi Diệp Sương và Lý Yến rời giường, cả nhà cùng nhau ăn sáng.
Sau đó, Diệp Lăng Thiên lái xe đưa hai người ra ngoài mua đồ, đều là những món cồng kềnh, ví như phải lắp thêm đồ điện và đồ dùng, dù kết hôn thế nào thì cũng phải có chút dáng vẻ kết hôn, không cần đổi nhà, nhưng ít nhất cũng phải bố trí thêm chút đồ mới.
Lý Yến buổi chiều quay về nhà mình, lúc về nhà, Diệp Lăng Thiên kêu cô lái xe mình, anh nói với cô, sau này chiếc xe đó của anh để cô lái, cô không đồng ý, nhưng anh cho rằng xe của mình tốt hơn một chút, tính năng an toàn càng tốt, suy nghĩ tới sự an toàn của cô và đứa bé trong bụng nên kêu cô nhất định phải lái chiếc xe đó, Lý Yến cuối cùng vẫn là đồng ý, cô vốn không phải người chi li, cũng không quá để ý những chuyện nhỏ nhặt này, dù sao thì Diệp Lăng Thiên kêu cô lái, vậy cô liền lái đi.
Buổi chiều, Diệp Lăng Thiên kêu Vương Lực gọi tài xế lái chiếc Buick trước đây đưa cho Lý Vũ Hân đến dưới lầu, chiếc xe này sau này anh sẽ lái.
Nói cho cùng, Diệp Lăng Thiên vẫn không cách nào đưa nó cho Lý Yến, mặc dù Lý Yến luôn nói không sao, nhưng anh rốt cuộc vẫn không làm được chuyện như vậy.
Buổi tối, bỗng có mấy người đến nhà, người đến là Vương Lực, Trần Tuấn Lương và Chu Ngọc Lâm, ba người này cùng đến rõ ràng là đã có hẹn trước với nhau, Diệp Lăng Thiên dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ba người này đến làm gì, rõ ràng, vẫn là đến thăm dò chuyện kết hôn của anh, chỉ vì hôm qua anh căn bản không muốn nói nhiều trong điện thoại, mấy người trước mắt chỉ biết anh sắp kết hôn, những chuyện khác vẫn chưa biết.
Diệp Lăng Thiên tự mình xuống bếp, nấu vài món, buổi tối mấy người cùng uống chút rượu, nói là uống một chút, nhưng đụng phải có Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương, rượu này rõ ràng không có cách nào chỉ uống một chút.
Đến cuối cùng lúc hạ màn, ngoại trừ Vương Lực, Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương đều uống hơi hăng, mặc dù Diệp Lăng Thiên uống không ít, nhưng chút rượu này đối với anh mà nói thực sự không tính là gì.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ |||||
Có những người sau khi uống rượu thì sẽ tinh thần uể oải, mà Diệp Lăng Thiên lại thuộc loại càng uống càng tỉnh táo càng hưng phấn.
Mấy người Chu Ngọc Lâm đi rồi, Diệp Sương thu dọn nhà cửa, Diệp Lăng Thiên đi tắm.
Vốn định trực tiếp đi ngủ, nhưng thế nào cũng không ngủ được, ngồi trên ban công phòng ngủ chính hút thuốc uống trà.
Ngồi mãi, bất giác lại nhớ tới Lý Vũ Hân mà còn là rất nhớ rất nhớ, chỉ cần bước vào căn phòng này, trong đầu anh liền tràn ngập bóng dáng cô.
Anh cắn răng, hút xong điếu thứ năm liền đứng dậy, đi tới tủ quần áo, thay đồ, cầm theo bóp tiền, điện thoại, thẻ ngân hàng, sau đó đi ra ngoài..