Lý Vũ Hân gọi tên Trịnh Long rất to nhưng lại không nghe thấy Trịnh Long trả lời, cô chạy đến đập cửa phòng anh ta, đập cửa rất lâu vẫn không thấy ai đáp lại, Lý Vũ Hân đẩy cửa đi vào, trong phòng cũng không có ai.
Thì ra sáng sớm Trịnh Long đã đi vào trong thôn tìm một cụ già xin chút thảo dược để chữa bệnh cho Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân không quan tâm vì sao Trịnh Long không ở trong phòng, cô bắt đầu tìm kiếm điện thoại của Trịnh Long khắp nơi như phát điên, cô nhớ rõ là Trịnh Long có một chiếc điện thoại di động mà nhỉ.
Cũng may, cô tìm thấy điện thoại của Trịnh Long ở bên cạnh giường, lấy điện thoại di động ra xem nhưng lại không có sóng.
Lý Vũ Hân không quan tâm được nhiều như vậy, cô cầm điện thoại bắt đầu chạy lên núi, dưới núi không có sóng thì chắc chắn trên núi sẽ có.
Cuối cùng, lúc Lý Vũ Hân chạy đến trên núi cũng đã có sóng, vừa có sóng, điện thoại của Trịnh Long liền bắt đầu vang lên không ngừng, hiển nhiên là có rất nhiều tin nhắn được gửi đến.
Lý Vũ Hân không quan tâm tới mấy tin nhắn đó, cô chỉ muốn lấy điện thoại di động để gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, cô muốn hỏi Diệp Lăng Thiên có phải anh tới đây hay không, cô nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ngay lúc Lý Vũ Hân đang chuẩn bị ấn số điện thoại thì lại nhìn thấy một số điện thoại quen thuộc nằm trong mục tin nhắn chưa xem, nhìn thấy số điện thoại kia Lý Vũ Hân ngây dại lần nữa.
Trịnh Long lưu tên số điện thoại này là "Diệp tổng", hơn nữa số điện thoại này Lý Vũ Hân đã thuộc nằm lòng, đây chính là số điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân nhíu mày, cô thực sự không ngờ Trịnh Long và Diệp Lăng Thiên lại có liên hệ với nhau, không nén được tò mò không xem bí mật của người khác, cô trực tiếp ấn mở tin nhắn này, trên màn hình điện thoại hiện lên nội dung tin nhắn: "Mấy hôm nữa tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cậu sáu tỉ, cậu lấy danh nghĩa của cậu quyên góp hết số tiền này cho thôn, để thôn xây một trường học.
Chăm sóc cô ấy thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Thời gian gửi tới là đêm qua, Lý Vũ Hân cảm thấy cô ấy trong lời Diệp Lăng Thiên chính là cô, sau đó cô bắt đầu xem hết tất cả tin nhắn và danh sách cuộc gọi của Trịnh Long.
Xem xong rồi lại ngơ ngác ngồi trên đám cỏ, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhiều cô cũng có thể đoán được chút gì đó.
Sau đó Lý Vũ Hân bắt đầu xuống núi, về đến nhà thì trực tiếp đi vào phòng Trịnh Long.
"Chị Vũ Hân, chị đi đâu vậy? Tôi tìm mãi không thấy chị đâu.
Đây là thảo dược tôi xin được của nhà ông Vương, lát nữa chị sắc lên uống, ông Vương nói thuốc này trị cảm lạnh ho khan rất hiệu quả, uống một chút là khỏi bệnh ngay." Trịnh Long nhìn thấy Lý Vũ Hân đi đến, vội vàng nói.
"Trịnh Long, rốt cuộc anh và Diệp Lăng Thiên có quan hệ như thế nào?" Lý Vũ Hân trừng mắt hỏi thẳng Trịnh Long.
Trịnh Long nghe thấy Lý Vũ Hân hỏi như vậy, mở to hai mắt nhìn, rất lâu vẫn không lấy lại được tinh thần, mãi về sau mới lắp bắp nói: "Diệp… Diệp Lăng Thiên là ai vậy? Tôi không biết người này, chị Vũ Hân, chị đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu, chị có chuyện gì à?."
"Giả dối, anh cứ tiếp tục giả vờ nữa đi, anh tự xem tin nhắn và danh sách cuộc gọi trong điện thoại của anh đi xem anh giải thích với tôi thế nào? Tôi nhớ rõ số điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên hơn anh rất nhiều đấy." Lý Vũ Hân nói xong rồi trực tiếp đặt điện thoại của Trịnh Long lên trên mặt bàn, ánh mắt căm tức nhìn Trịnh Long.
Trịnh Long nhìn điện thoại di động của mình, trái tim trầm xuống, rất lâu vẫn không nói nên lời mà cũng không biết nên nói cái gì.
"Trịnh Long, tôi vẫn luôn coi anh như bạn bè thân thiết của mình nhưng không ngờ anh lại lừa dối tôi, anh giải thích đi, anh giải thích rõ ràng cho tôi vì sao trong điện thoại di động của anh lại có số điện thoại của anh ấy, vì sao hai người lại thường xuyên liên lạc với nhau, anh nói đi chứ." Lý Vũ Hân vô cùng tức giận, cho dù là ai khi bị người mình cho rằng thân thiết lừa gạt thì trong lòng đều sẽ tức giận, dù cho đối phương có thiện chí đi chăng nữa.
Trịnh Long vẫn im lặng như trước, quả thực anh ta không biết nên giải thích thế nào.
"Nói không nên lời đúng không, Trịnh Long, anh nói cho tôi biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi? Nói đi." Lý Vũ Hân trừng mắt quát lên với Trịnh Long.
"Không nói đúng không, được, không nói thì tôi sẽ tự đi hỏi Diệp Lăng Thiên." Thấy Trịnh Long vẫn không nói một câu nào như trước, Lý Vũ Hân trực tiếp đi qua cầm điện thoại di động lên rồi đi ra bên ngoài.
"Chị Vũ Hân, tôi nói." Trịnh Long thấy Lý Vũ Hân đi ra ngoài liền vội vàng kéo cô lại, sau đó nói.
"Vậy thì anh nói nhanh lên, có cái gì thì nói hết cho tôi biết." Lý Vũ Hân quay đầu lại chờ Trịnh Long nói.
"Thật ra, tôi được Diệp tổng phái tới đây." Trịnh Long không còn cách nào khác nên chỉ có thể nói ra sự thật.
"Ha ha, quả nhiên là như vậy.
Nói hết từ đầu tới cuối cho tôi biết, tại sao anh và anh ấy lại biết tôi ở đây, hơn nữa, tại sao anh lại được sắp xếp tới đây làm việc, hình như anh còn tới đây trước cả tôi cơ mà."
"Là như thế này, tôi vốn là nhân viên của công ty vệ sĩ, có một ngày quản lý của chúng tôi tới tìm tôi nói là Diệp tổng tìm tôi, sau đó tôi đi gặp Diệp tổng, Diệp tổng nói với tôi là anh ấy có một người bạn muốn đi dạy học ở vùng sâu vùng xa, là một cô gái nên anh ấy không yên tâm khi cô sống một mình ở đó, cho nên đã phái tôi tới đây để bảo vệ và chăm sóc cho chị nhưng lại không được để cho đối phương biết được là anh ấy phái tôi tới đây.
Ngay tối hôm đó, Diệp tổng đã đưa tôi đến đây, tôi không biết Diệp tổng dùng quan hệ thế nào nhưng anh ấy đã trực tiếp đưa tôi tới sở giáo dục, sau khi hỏi rõ chỗ chị dạy học rồi để sở giáo dục sắp xếp cho tôi vào làm việc ở ngôi trường này.
Sắp xếp xong xuôi rồi, Diệp tổng còn đích thân đưa tôi đến đây, sau khi xem xét tình hình anh ấy lại tự mình lái xe tới huyện thành mua rất nhiều thứ tới, một mình anh ấy khiêng vào trong núi rồi khiêng đến nơi này.
Tất cả đồ đạc trong phòng chị vốn trước đây không hề có, đó đều là do Diệp tổng đích thân đi mua và cũng đích thân mang vào đây cho chị.
Mặt khác, Diệp tổng cũng dặn dò tôi cứ cách một thời gian sẽ liên lạc cho anh ấy một lần để báo cáo tình tình của chị, nếu có chuyện khẩn cấp thì lập tức gọi điện thoại cho anh ấy, cứ như vậy." Trịnh Long cũng là người thành thật, nếu Lý Vũ Hân đã biết chuyện vậy cũng cần tiếp tục giấu chị nữa nên anh ta lựa chọn ăn ngay nói thật.
"Nói cách khác, anh giúp tôi rất nhiều chuyện và chăm sóc cho tôi đều là do anh ấy dặn anh làm, đúng không?" Lý Vũ Hân chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Có thể nói nhiệm vụ của tôi là như vậy, Diệp tổng giao cho tôi nhiệm vụ chính là bảo vệ và chăm sóc chị thật tốt.
Tôi xin lỗi, chị Vũ Hân, tôi vẫn luôn lừa gạt chị, nhưng tôi là vì công việc, hơn nữa, Diệp tổng anh ấy cũng vì muốn tốt cho chị mà thôi.
Diệp tổng cũng đã nói với tôi là chị muốn sống ở đây, chị hi vọng được sống một cuộc sống như thế này, anh ấy không ngăn được chị cho nên chỉ có thể cố gắng dùng hết năng lực của mình để bảo vệ chị thật tốt, anh ấy cũng không cố tình muốn lừa chị đâu mà chỉ vì quan tâm tới chị thôi." Trịnh Long giải thích hộ Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân rơi vào trầm mặc, nước mắt chảy ra.
Cô vẫn cho rằng bắt đầu từ giây phút cô rời khỏi thành phố A thì Diệp Lăng Thiên sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình, nhưng không ngờ, Diệp Lăng Thiên lại vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cho mình.
"Có phải đêm qua anh ấy tới đây đúng không?" Rất lâu sau Lý Vũ Hân mới ngẩng đầu lên hỏi Trịnh Long..