Anh kìm nén run lên, sau đó im lặng nằm lại chỗ cũ, không có phản ứng gì.
Tống Thanh xuân khẩn trương ngừng hô hấp, cô cảm nhận được nhịp tim của mình, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình.
Một lúc sau, Tô Chi Niệm vươn tay ôm cô.
Anh dùng lực rất mạnh, có thể bẻ gãy lưng của cô.
Bởi vì đau đớn, Tống Thanh Xuân nhíu mày, nhưng không có tránh né, sau đó cô nghe thấy hắn cúi đầu bên tai của cô, lẩm bẩm mấy tiếng: "Đình Đình....!........!Đình Đình....!........"
Mỗi âm thanh, anh dùng giọng điệu không giống nhau, có đau thương, cũng có yêu thương, còn có bất đắc dĩ....!......!...
Đình Đình là ai? Là người trong lòng của anh sao? Vậy lời mới nói vừa rồi là nói cho Đình Đình nghe sao?
Trước kia cô vô ý nhìn lén nhật ký của anh, trên đó viết một câu "Tam sinh hữu hạnh gặp được em, sinh thời thú được em", câu hay như thế là viết cho cô gái tên "Đình Đình" kia sao?
Đình Đình là ai? Là người trong lòng của anh sao? Vậy lời nói đó là nói cho Đình Đình nghe sao?
Đêm đã khuya, thật là im lặng, Tống Thanh Xuân cảm giác được Tô Chi Niệm đã giảm sốt, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô cùng giường chung gối với một người đàn ông, cô không thể nào ngủ được, nhắm mắt lại, trong lòng rất loạn, cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Cô nằm trong lòng anh nhưng thân thể vẫn có chút cừng ngắc, thời gian trôi qua, ý thức của cô cũng bắt đầu tan rã, mơ mơ màng màng ngủ, nhưng mới ngủ được một lát chuông báo thức của điện thoại reo lên.
Cô mơ màng mở to mắt, đóng chuông báo thức, sau đó sờ trán Tô Chi Niệm, cơn sốt đã muốn lùi đi, bởi vì rất mệt, cô cũng không nghĩ nhiều, lại nặng nề ngủ.
Đêm khuya mộng dài, tháng năm tĩnh lặn.
Sáng sớm, ánh sáng đầu tiên của những ngày mùa đông chiếu xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào mặt Tô Chi Niệm, theo quán tính anh liền mở mắt ra.
Anh cảm thấy được mình mơ một giấc mộng dài, là một giấc mộng đẹp, trong mộng có người mà anh yêu nhất.
Tô Chi Niệm nhìn trần nhà trắng tuyết hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mộng, thân thể run lên, muốn rời giường, sau đó liền phát hiện có chuyện khác thường.
Tống Thanh Xuân gối lên vai anh, tay để lên lồng ngực của anh, còn anh một tay để cho cô gối, còn tay kia ôm hông cô.
Tư thế thật là thân mật, làm cho Tô Chi Niệm run sợ một hồi, mới phục hồi tình thần.
Anh nhíu mày, sau đó nhớ lại chuyện năm giờ chiều hôm qua, anh không cho thư ký chiếu cố, một mình về nhà, trên đường về nhà, anh cảm thấy không thoải mái, cố gắng vào phòng, liền thả mình nằm trên ghế sô pha.
Anh rất đau đầu, tim đập rất nhanh, lại cứng rắn không để cho mình nghỉ ngơi.
Hắn đợi, đợi đến bảy giờ, đợi rất lâu, cũng chưa thấy cô về, đợi cho đến chính mình không thể nào chống đỡ được, lâm vào hôn mê.
Nhưng hiện tại anh đang ngủ phòng của mình, nhìn thấy trên bàn trà có mấy bình thuốc, trên tay có dán băng keo cá nhân, phía dưới có đấu kim đang khép lại.
Hóa ra, toàn bộ chuyện tối hôm qua không phải là mộng.
Tô Chi Niệm không rời giường, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, ánh mắt cực kỳ sâu sắc, giống như muốn đêm tất cả mọi thứ tốt đẹp vào trong mắt, vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng..
Chương 187: Cùng Giường Chung Gối
Cập nhật 3 năm trước