Tô Chi Niệm không lên tiếng, trong khoảnh khắc tay để ở trên trán Tống Thanh Xuân, thấy trong đáy lòng cô nhớ lại năm năm trước, chuyện anh đón cô vào đêm giáng sinh kia, trong nháy mắt tâm liền mềm mại vô cùng, anh nhìn chăm chú đỉnh đầu của cô một lát, mở miệng nói: "Được."
Ánh mắt của anh trở nên cực kỳ ôn nhu, ở dưới ánh trăng và trời sao, anh tuấn mỹ giống như thiên thần, lặp lại một lần từng chữ cô vừa mới nói: "Chúng ta trở về."
Lên xe, Tô Chi Niệm chỉnh điều hòa trong xe lên cao hơn một chút, anh sợ cô còn lạnh, liền đi tới cóp sau xe, lấy một tấm thảm, đưa cho Tống Thanh Xuân, sau đó nhìn thoáng qua chiếc xe đỗ trước mặt, liền xuống xe, lúc tới anh đã gọi một cú điện thoại liên lạc với công ty xe kéo tới.
Đều lên đường xuất phát từ trong thành phố giống nhau, anh lái tốc độ xe nhanh, tốn thời gian ngắn, mà lúc này công ty xe kéo chỉ vừa mới đi được một phần ba lộ trình, chờ công ty kéo xe đến chỗ của anh và Tống Thanh Xuân, ít nhất còn cần ba tiếng.
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn Tống Thanh Xuân ngồi một mình ở trong xe, nghĩ đến một mình cô ở trên đường cái rừng núi hoang vắng đóng băng nhiều tiếng, sợ rằng còn kéo dài nữa, sẽ thật sự sinh bệnh, do đó dứt khoát nói bảng số chiếc xe Tống Thanh Xuân lái cho công ty kéo xe, sau đó ra một cái giá cao, nói ngày mai đi làm thủ tục trả tiền.
Ngồi trở lại trong xe, Tô Chi Niệm miêu tả đơn giản tình huống công ty kéo xe bên kia cho Tống Thanh Xuân một lần, thấy cô không dị nghị, liền khởi động xe đi về.
Xe chạy khoảng mười phút, rốt cuộc thân thể Tống Thanh Xuân cũng ấm áp lại.
Một ngày này, cô trải qua rất nhiều biến cố, cảm xúc vẫn luôn ở trạng thái kéo căng, lúc một mình cô ngốc ở trên sườn núi, vừa sợ vừa lạnh, ngược lại không cảm thấy quá mệt mỏi, lúc này yên ổn rồi, cô liền hoàn toàn mệt lả.
Cô cảm thấy vừa rồi mình giống như là trải qua một trận sinh tử, cả người tựa vào trên lưng ghế lái phụ, toàn thân vô lực, xụi lơ không muốn nhúc nhích.
Hôm nay, cô mệt mỏi không chỉ là thân thể, còn có tâm, bên trong xe tràn ngập hơi ấm, tốc độ xe vững vàng, tinh thần Tống Thanh Xuân chậm rãi thả lỏng, uể oải đột kích, lại có thể bất tri bất giác rơi vào trong giấc mộng.
Chạy trên đường cao tốc chưa đến nửa tiếng, Tô Chi Niệm quẹo vào trạm nghỉ đầu tiên đổ xăng cho xe.
Trước khi anh xuống xe, thấy tấm mền khoác trên người Tống Thanh Xuân trượt xuống, sau khi xe dừng hẳn, anh liền nghiêng người đắp tấm mền lên cho cô lần nữa.
Lực đạo anh rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Tống Thanh Xuân, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, ngữ điệu hàm hồ hỏi: "Đến rồi à?"
"Chưa..." Tô Chi Niệm nhét kỹ tấm mền sau bả vai cô, liền mở miệng lạnh nhạt giải thích: "...!Xe hết xăng rồi." Dừng một chút, lại nói: "Tiếp tục ngủ đi."
Ngữ khí của anh giống như bình thường, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, rất lãnh đạm, nhưng đáy lòng Tống Thanh Xuân lại nổi lên một chút ấm áp, cô nhịn không được nâng cong khóe môi lên, "ừ" một tiếng rất nhẹ với Tô Chi Niệm, liền nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng bên tai vẫn luôn chú ý động tĩnh của anh.
Chờ đến khi Tô Chi Niệm xuống xe, cửa xe đóng lại, bên trong xe hoàn toàn an tĩnh, Tống Thanh Xuân càng không buồn ngủ, cô chậm rãi nhấc mí mắt lên, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh xe một hồi, sau đó liền điều chỉnh thế ngồi một chút, muốn cầm điện thoại di động lên, nhìn xem thời gian, lại phát hiện bên tay trái của mình lại có một tờ giấy trắng..
Chương 223: Đồng Cũng Không Cho Tôi
Cập nhật 3 năm trước