"Chẳng lẽ... hải yêu trong Thiên Hà Hải, sở dĩ có biến hóa này là có liên quan với Ngân Đăng thượng nhân hay sao?" Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hai mắt lóe sáng, nhưng trong lòng hắn biết việc này không thể gấp gáp, cần chậm rãi tìm hiểu. Mà trước mắt dù với tu vi của hắn, giờ phút này cũng cảm thấy mỏi mệt, liên tục không ngừng đánh giết, hơn nữa nơi đây quá nhiều hải yêu, Mạnh Hạo trong lòng biết rõ cho dù mình đánh giết mấy ngày, sợ là cũng không giết hết được.
Hơn nữa sóng biển biến hóa, lại rõ ràng để cho Mạnh Hạo biết việc này sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn, nếu dừng lại thời gian lâu dài, khó tránh sẽ dẫn tới một số người không cần thiết.
- Trước hết giết ngươi! Mạnh Hạo quay người chạy thẳng tới người khổng lồ kia, nếu không phải người khổng lồ này đụng nát hòn đảo, thì hôm nay Mạnh Hạo cũng không dấn thân vào biển rộng.
Tốc độ của hắn cực nhanh, điều khiển phù văn khuếch tán ra bốn phía từ đó mở ra một chỗ chiến trường, hắn theo đó tới gần. Người khổng lồ hét lớn một tiếng, bốn phía lập tức xuất hiện những bong bóng khí lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cười lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên nắm lại thành quyền.
- Nhất Trọng Thiên Băng! Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe sáng, trên tay phải lập tức xuất hiện một tầng hư ảnh, giống như hai nắm đấm chồng lên nhau, chính là Cửu Trọng Thiên Băng, là đạo pháp Mạnh Hạo ghi nhớ từ trong Yêu Tiên tháp!
Phương pháp này sau khi Mạnh Hạo từ Yêu Tiên Tông đi ra, thường xuyên cảm ngộ, về sau lúc hắn gặp Cổ Ất Đinh Tam Vũ, được nàng điểm hóa chấn động thân thể, Mạnh Hạo như măng tre mở ra thông suốt hết thảy.
Cửu Trọng Thiên Băng chính là chấn động!
Một quyền đánh ra, nước biển cuồng bạo, tất cả bong bóng khí lập tức tan vỡ. Thân mình Mạnh Hạo nhanh như tia chớp vọt tới trước mặt người khổng lồ tung một quyền đánh trên nắm tay của hắn.
"Ầm!"
- Nhị trọng thiên! Mạnh Hạo lần nữa tung một quyền, nước biển xung quanh giống như sôi trào, không ngừng nổ tung, khiến cho mặt biển cuồn cuộn sóng lớn.
- Tam trọng thiên! Mạnh Hạo trong mắt lóe lên sát cơ, một quyền rơi xuống, người khổng lồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương dù là dưới đáy biển cũng truyền lên... tay phải hắn vỡ tan, nắm đấm của Mạnh Hạo theo đà đánh vào ngực người khổng lồ.
Tiếng nô vang trời, ngực người khổng lồ lập tức nổ tung, lộ ra bên trong tinh thạch giống như trái tim, lớn bằng cỡ đầu đứa nhỏ sơ sinh. Mạnh Hạo xòe bàn tay phải ra chụp lấy tinh thạch sáng chói, kéo mạnh một cái, người khổng lồ lập tức run rẩy. Cùng lúc đó, hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa sau lưng Mạnh Hạo, hung tợn bao phủ người khổng lồ, chồng lên Bạch Cốt Hoa, dường như đang tiến hành một loại đối kháng vô hình.
Hết thảy chỉ xảy ra trong thời gian mấy hô hấp, lúc Mạnh Hạo cầm lấy yêu tâm rút ra, Bạch Cốt Hoa kia run rẩy, ầm ầm vỡ nát, Bỉ Ngạn Hoa năm màu sau lưng Mạnh Hạo điên cuồng cắn nuốt mảnh vỡ Bạch Cốt Hoa. Bỉ Ngạn Hoa như tái sinh, màu sắc năm cánh hoa càng thêm tươi đẹp.
Mạnh Hạo gầm lên: - Đi!
Thanh âm truyền tới Anh Vũ đang bơi nhanh dưới đáy biển, không ngừng thu gom yêu tâm. Anh Vũ nhoáng một cái trở về bên cạnh Mạnh Hạo, hắn hóa thành làn khói, hình thành vành trăng đen vọt lên trên mặt nước.
Đàn hải yêu ngăn cản, con sứa càng điên cuồng, vô số tia chớp nổ "ầm ầm" nhưng không thể ngăn cản Mạnh Hạo. Mạnh Hạo bấm quyết, hơn một vạn phù văn xoay tròn hình thành gió lốc tỏa ra màn sương đen kéo theo Mạnh Hạo lao thẳng ra mặt biển xa xa.
Thời điểm Mạnh Hạo xé nước vọt lên mặt biển, vô số hải yêu bay sát theo phía sau hắn, nhưng không ngăn hắn lại được. Mạnh Hạo ra khỏi mặt nước liền bay lên trời, hóa thành cầu vồng lao đi xa.
Cùng lúc đó khí tức Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể Mạnh Hạo cũng ngay tức thì bị cưỡng ép ức chế. Mặc kệ Bỉ Ngạn Hoa có muốn hay không ở trước mặt Mạnh Hạo, nó không thể vùng vẫy chỉ có thể bị áp chế.
Tốc độ của Mạnh Hạo siêu nhanh, chớp mắt bay ra xa vạn trượng. Đang lúc Mạnh Hạo lao nhanh, hắn định kiểm tra thu hoạch bỗng nhiên biến sắc: Một đám mây đỏ từ phương xa lao tới.
Trong mây đỏ có một khuôn mặt to lớn ầm ầm lao thẳng tới Mạnh Hạo, một khí tức Trảm Linh theo đó bùng phát như có thể che phủ thiên địa.
Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, giơ lên tay phải, ngoài cơ thể lập tức hiện lên phù văn cuồn cuộn, gió lốc nối liền trời đất... đụng thẳng vào khuôn mặt mây đỏ kia.
Trong tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng, mây đỏ tán loạn; phù văn bên ngoài thân Mạnh Hạo cũng tan vỡ tứ tán. Mạnh Hạo thụt lùi mấy bước, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu nhìn phía chân trời có một nam nhân trung niên mặc áo đỏ mặt không đổi sắc, đang cất bước đi tới.
Nam nhân trung niên áo đỏ nhìn Mạnh Hạo, trong mắt bắn ra tia sáng sắc bén, trong cơ thể Mạnh Hạo giờ phút này cũng bùng phát ra khí tức Trảm Linh, khí thế mãnh liệt.
Nam nhân áo đỏ con ngươi co rút lại, nhất là nhiều phù văn gió lốc như vậy, lập tức hắn hiểu rằng người trước mắt không yếu.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là không yếu!
Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nói:
- Làm loạn Thiên Hà Hải, là tội thứ nhất!
- Mặc kệ ngươi lấy những phù linh này từ đâu, vật của tam tông mà người ngoài tự tiện chiếm lấy, đây là tội thứ hai!
- Hai tội cùng phạt, nghĩ tình ngươi phạm lần đầu... Nam nhân áo đỏ giơ tay phải lên, không biết hắn vận dụng công pháp đặc biệt gì mà những phù văn chi linh tán loạn quanh người Mạnh Hạo đồng loạt run lên, rồi lại thoát khỏi khống chế của hắn bay tới bên cạnh nam nhân áo đỏ.
- Bản thánh chỉ thu về thứ không thuộc về ngươi. Giao ra yêu tâm ngươi thu được, cút khỏi Thiên Hà Hải ngay!
- Cho ngươi ba ngày, nếu còn dám ở Thiên Hà Hải... dưới trướng bản thánh còn đang thiếu một tọa kỵ khôi lỗi!
Trong mắt nam nhân áo đỏ bắn ra tia sáng lạnh, khí thế cao cao tại thượng như thần linh, như thể ở trong Thiên Hà Hải này, lời nói của hắn là ý trời.
Sắc mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn chưa từng gặp tu sĩ áo đỏ này nhưng hắn nhận ra với tu vi của người này, là người như Hô Diên lão tổ không thể sánh bằng, hẳn là tầm cỡ Trảm Linh đệ nhị đao... Từ đó dễ dàng suy ra thân thế của đối phương.
Mạnh Hạo hỏi: - Không có thương lượng?
Nam nhân áo đỏ bình tĩnh nói: - Không thương lượng!
Mạnh Hạo thản nhiên nói: - Nhưng ta không muốn giao ra yêu tâm, cũng không muốn đưa ra phù linh.
Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vung tay phải một cái: Lập tức từ ống tay áo nam nhân áo đỏ bay ra mười vạn phù linh, trong phút chốc che phủ trời đất, làm cho cả thế giới đều tối sầm xuống.
- Vậy ngươi hãy ở lại đi. Tông môn, gia tộc sau lưng ngươi phải đến chỗ bản thánh giao phí chuộc người! Nam nhân áo đỏ vừa dứt lời, lập tức mười vạn phù linh bắn tới hướng Mạnh Hạo, càn quét bốn phương tám hướng, tiếng rít gào kinh thiên động địa.
Mắt thấy mười vạn phù linh đến gần, Mạnh Hạo vỗ tay phải lên túi trữ vật. Một bánh xe đồng thau to lớn bay ra, có nhiều phù văn bên trên. Bánh xe vừa xuất hiện liền tỏa hào quang sáng rực, ngay khoảnh khắc xoay tròn.
Cùng lúc đó cảm giác năm tháng xuất hiện, bao phủ bốn phía. Những phù văn chi linh kia toát ra ý tang thương, động tác chậm lại một chút, Mạnh Hạo cất bước ung dung đi qua mười vạn phù văn.
Nam nhân áo đỏ con ngươi co rút: - Báu vật thời gian!
Mạnh Hạo bấm quyết chỉ tới phía trước. Tuế Nguyệt Kiếm Trận bay ra, xoay tròn hóa thành hoa sen càn quét, vang lên tiếng nổ điếc tai. Lực lượng của năm tháng lan tràn phạm vi lớn hỗ trợ với vóng quay thời gian. Mạnh Hạo phất tay áo, Tuế Nguyệt Kiếm Trận bay tới hướng nam nhân áo đỏ.
Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nói: - Tuế Nguyệt Chi Bảo, đã xem thường ngươi rồi!
Nam nhân áo đỏ giơ tay phải lên chộp hư không một cái. Mười vạn phù văn rung mạnh, có một vạn trực tiếp vỡ tan tạo thành tiếng nổ "ầm ầm" đánh tan lực lượng thời gian, hắn thoát khốn liền bay thẳng tới hướng Mạnh Hạo.
- Thôn Sơn Quyết!
Mạnh Hạo sải bước tới trước, giơ tay phải lên chộp mạnh xuống mặt biển. Lập tức biển cả gầm thét, dưới đáy biển một ngọn núi run rẩy, vỡ tan, rồi vô số mảnh nhỏ bay ra khỏi mặt nước, ngưng tụ hóa thành ngọn núi to trước mặt Mạnh Hạo.
Đây là từ khi Mạnh Hạo đến tam hoàn, lần đầu tiên thi triển Thôn Sơn Quyết dùng núi thật đối địch.
Ngọn núi vừa xuất hiện biến thành to lớn vô hạn, đối kháng với chín vạn phù văn. Trong tiếng nổ vang điếc tai, Mạnh Hạo vẫn ung dung bước tới gần nam nhân áo đỏ ngoài trăm trượng.
Nam nhân áo đỏ nhíu mày, tay phải kết ấn chỉ lên trời, tức thì trong Tam Tông Hải Thành có một luồng kiếm quang bắn lên cao.
Đó là ba thanh kiếm, khi bay xuyên qua hư vô phát ra tiếng vù vù, khoảnh khắc không thấy bóng hình.
Tu sĩ trong Hải Thành thấy vậy đều chấn động, biến sắc mặt phỏng đoán: hẳn là Thánh Tôn gặp đại địch.
Ba thanh kiếm xuyên thấu hư vô bay tới trước mặt nam nhân áo đỏ, không chút tạm dừng đâm thẳng tới hướng Mạnh Hạo.
Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nói: - Ba thanh kiếm này của bản thánh là dùng xương trắng dưới đáy Thiên Hà Hải, vạn năm không thấy ánh mặt trời, mượn ánh sao luyện hóa trở thành cứng rắn bất hủ, không gì phá nổi.
Ba thanh kiếm cùng lúc xuất hiện, đến gần Mạnh Hạo. Lúc này Mạnh Hạo vung ống tay áo phải, mũi kiếm Tuế Nguyệt bay ra, tốc độ cực nhanh. Không phải xuyên qua hư vô mà như vượt qua năm tháng hiện ra trước mặt nam nhân áo đỏ.
Phía sau mũi kiếm lại có một sợi tơ tằm nối liền tỏa ánh sáng lạnh dưới ánh nắng.
- Mũi kiếm của ta lấy từ Xuân Thu Mộc bảy vạn năm tuổi, kiếm thể đã từng đánh vỡ tan tiên nhân, mà mũi kiếm vĩnh hằng, mũi kiếm Tuế Nguyệt này vô ngân, luyện hóa thành bảo trở thành vật sát diệt vạn linh, không có gì không khô héo. Sợi tơ phía sau nó thiên địa hiếm thấy, sợi tơ không đứt, ta bất diệt! Mạnh Hạo thản nhiên nói, mũi kiếm cách nam nhân áo đỏ ba tấc, sẵn sàng tấn công.
Con ngươi nam nhân áo đỏ co rút nhìn chằm chằm mũi kiếm trước mặt, hắn cảm nhận lực lượng năm tháng đậm đặc từ mũi kiếm, như thể chỉ đến gần là hắn sẽ khô héo, giảm đi tuổi thọ.
Nam nhân áo đỏ ngước lên nhìn Mạnh Hạo, hỏi: - Ngươi là tu sĩ Tuế Nguyệt.
Mạnh Hạo đáp lại tương tự: - Ngươi là Dương Hồn Thánh tam tông!