Uống xong ly rượu này, thân thể hắn chấn động mạnh, trên mặt lập tức hiện lên gân xanh, thần sắc đau đớn, nhưng lại nhẫn nhịn, giơ tay lên, toàn lực vận chuyển tu vi, phu nhân bên cạnh hắn biến sắc, đang muốn đứng lên, lại bị ánh mắt Dương Hồn Thánh ngăn cản.
Hơi thở của hắn dồn dập, sau 10 nhịp thở, tay chỉ ra một cái, trên đầu ngón tay có khí tức màu lam toát ra, vừa xuất hiện đã vô cùng sắc bén, đột nhiên bắn ra thẳng vào tường, thoáng cái biến mất, kiếm khí ngập trời bùng lên ở xa xa.
Dương Hồn Thánh hít thở dồn dập, làm xong rồi, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. - Người ở quê ngươi, đều uống loại rượu này?
Mạnh Hạo thần sắc như thường, cầm bầu rượu đồng thau, uống ngụm lớn, liếc Dương Hồn Thánh.
Dương Hồn Thánh da mặt co rúm, nhìn Mạnh Hạo, lại thấy Mạnh Hạo không chút khác thường, thậm chí còn uống một ngụm nữa, liền thở dài.
- Lâm mỗ tu hành đến nay, bị người ta dùng một bầu rượu uy hiếp, mới là lần đầu.
- Ta mời ngươi uống rượu, làm sao lại uy hiếp, người quê ta quả thật đều uống loại rượu này, có điều ta đi ra vội vàng, không mang theo bao nhiêu, đợi lần sau về, sẽ mang cho ngươi một chút. Mạnh Hạo có vẻ oan uổng.
Dương Hồn Thánh im lặng, hắn có chút không nắm chắc được Mạnh Hạo, trong bầu rượu này ẩn chứa kiếm khí, mạnh mẽ đến mức hắn phải sợ hãi, nhìn thấy Mạnh Hạo uống như thường, không có một chút khó chịu, hắn không khỏi cảm thấy Mạnh Hạo có một phần thần bí.
- Có thể dẫn dụ hải yêu cuồng bạo, có loại rượu kiếm này, thân thể càng kinh người, có thể triệt tiêu khí băng hàn... Hắn còn tu Tuế Nguyệt, người này đến đây... nhìn không thấu. Dương Hồn Thánh thì thầm, ngẩng đầu lên, nâng ly rượu lạnh, uống một ngụm.
- Ngươi cứ việc yên tâm, quy đổi ở ta Dương Hồn Đạo, giá sẽ không cao, nhưng cũng không thấp.
Mạnh Hạo trầm ngâm một hồi, liếc Dương Hồn Thánh. - Vì sao Tam Tông này lại coi trọng yêu tâm như thế?
- Đối với người khác, đây là bí mật, nhưng với tu vi của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tự phát hiện. Dương Hồn Thánh bình thản nói tiếp.
- Tam Tông truyền thừa lâu, cụ thể bao nhiêu năm, ta cũng không nhớ rõ. Chỉ biết là lão tổ đời thứ nhất tông môn, tham dự bố trí tường gió, sau đó bế tử quan, đến nay chưa ra.
- Còn sống hay chết, không ai biết, lão tổ để lại một món bảo vật truyền thừa, bảo vật này cần cắn nuốt yêu tâm, mới có thể duy trì hình thần bất diệt. Mà Tam Tông tu luyện công pháp cũng không giống người ngoài, linh thạch đối với chúng ta thì tác dụng chỉ bình thường, nhưng yêu tâm thì khác.
- Ngoài ra, quan trọng nhất là đại trận hộ tông của Tam Tông, mỗi lần vận chuyển đều cần số lượng yêu tâm kinh người để duy trì, không thì sẽ không thể triển khai được. Dương Hồn Thánh nhàn nhạt nói.
Mạnh Hạo nghe xong, cười. - Chỉ sợ còn có nguyên nhân khác.
- Có, nhưng không thể nói cho ngươi. Dương Hồn Thánh trừng Mạnh Hạo.
- Có liên quan tới tường gió lốc, Hoàng Tuyền U Luân. Mạnh Hạo ánh mắt chợt lóe, mỉm cười nói.
Hắn vừa nói vậy, Dương Hồn Thánh mặt không đổi sắc, nhìn Mạnh Hạo.
- Ngươi không cần thăm dò, đây là bí mật của Tam Tông, không thể nói cho người ngoài. Nhưng ngươi có thể biết Hoàng Tuyền U Luân... vậy thật làm bổn thánh có phần bất ngờ.
Lời nói vậy, nhưng trong lòng Dương Hồn Thánh lại chấn động khi Mạnh Hạo nói ra Hoàng Tuyền U Luân, càng cảm thấy Mạnh Hạo thần bí hơn.
Đúng lúc này trong túi trữ vật của Dương Hồn Thánh có ngọc giản lóe lên, hắn vỗ tay lấy, nhìn qua, thần sắc bình thường đặt lên bàn.
- Ngươi không muốn thì thôi, về phần yêu tâm... Ta có thể quy đổi cho ngươi, ta cần rất nhiều linh thạch! Mạnh Hạo không thăm dò nữa, trực tiếp cởi túi trữ vật đặt lên bàn.
- Trong này có bao nhiêu, trong lòng ngươi cũng hiểu, ra giá đi. Mạnh Hạo quét qua ngọc giản trước mặt Dương Hồn Thánh, cười nói.
- Vật phẩm giá trị 5 tỷ linh thạch hạ phẩm. Dương Hồn Đạo nhàn nhạt nói, nhấc tay lấy ra một cái nhẫn ném tới, chiếc nhẫn hóa thành ánh sáng bị Mạnh Hạo nắm lấy.
Thần thức của hắn quét qua, lập tức nhìn thấy trong nhẫn này chứa đầy linh thạch!
Không phải hạ phẩm, cũng không phải trung phẩm, toàn bộ đều là linh thạch thượng phẩm!
Ánh mắt Mạnh Hạo co rút, nhiều linh thạch thượng phẩm như thế, theo Mạnh Hạo biết, ngay cả các đại tông gia tộc, muốn lấy ra như vậy cũng không dễ dàng, nhưng nhìn Dương Hồn Thánh, dường như... không hề để ý.
Mạnh Hạo thầm nhủ, thì ra tên mặt lạnh này mới thật là người có tiền, nhưng hắn thật không hiểu, chỉ là Dương Hồn Đạo, làm sao có nhiều linh thạch như vậy.
Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, hắn nghĩ tới yêu tâm.
"Không lẽ, yêu tâm này ẩn chứa cái gì có thể làm Dương Hồn Đạo giàu có như vậy?"
- Giao dịch hoàn thành, không tiễn. Dương Hồn Thánh nhắm mắt, không để ý Mạnh Hạo nữa, như là nhìn hắn cũng thấy phiền.
Mạnh Hạo cười, cầm lấy nhẫn này, đứng lên liền đi ra, nhưng vừa đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dương Hồn Thánh. - Nếu Dương Hồn Đạo các người có nhiều linh thạch như thế, có lẽ chúng ta có thể hợp tác một chút.
Dương Hồn Thánh bỗng mở mắt, nhìn Mạnh Hạo. - Hợp tác thế nào?
- Hai ta liên thủ, tiêu diệt hải yêu, ta giúp ngươi dẫn hải yêu xuất hiện.
Trong mắt Dương Hồn Thánh chợt lóe sáng, trầm ngâm một hồi, nói. - Ăn chia thế nào?
- Lấy được yêu tâm, ngươi 9 ta 1, về phần linh thạch, ngươi có thể quy đổi 90%!
- Quy đổi 50%! Dương Hồn Thánh lập tức nói.
- Không được, dẫn tới hải yêu cũng không dễ dàng, chuyện này là do ta chủ đạo, chỉ bởi vì ngươi ra tay thì tốc độ nhanh hơn. Hơn nữa nơi này cũng là tam hoàn, thuộc về Tam Tông các ngươi, không thôi ta có thể tự mình làm. Mạnh Hạo lắc đầu.
- Ngươi cũng biết nơi này là tam hoàn! Dương Hồn Thánh lại nói, hai người không ngừng cò kè mặc cả ăn chia thế nào, mỹ phụ ở một bên nhìn cảnh này, che miệng cười khẽ, đã rất nhiều năm rồi nàng chưa thấy Dương Hồn Thánh nói nhiều như vậy với một người.
Nàng biết phu quân mình, nhìn như lạnh lùng, nhưng thực tế một khi tiếp nhận một người, vậy sẽ là bạn thân thiết, nếu không chấp nhận, dù người có mạnh cỡ nào, cũng đừng mong hắn nói được hai ba câu.
Nàng có thể thấy được, giữa phu quân và Mạnh Hạo, nhìn như không hợp, nhưng thực tế, hai người đều có chút thưởng thức nhau.
- Ta cho tên hắc tiểu tử ngươi biết, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi thưởng thức rượu quê ta thế nào, ngươi muốn quy đổi 50%. không được! Mạnh Hạo vỗ bàn, chấn ly rượu cùng ngọc giản bay lên.
Dương Hồn Thánh hừ lạnh. - Trong tam hoàn, mấy trăm năm qua bổn thánh nói là tính, không được ta đồng ý, ngươi có thể giết yêu được?
Hai người hầm hầm trừng nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỹ phụ cười, đứng lên rót rượu cho hai người, nhẹ nhàng lên tiếng. - Sao phải vậy chứ, 50% cũng được, 90% cũng được, không bằng đều lui một bước, 70% đi?
- Được, vậy thì 70%! Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, gật đầu tiếp nhận, dù sao nơi này là tam hoàn, hơn nữa Mạnh Hạo cảm thấy trừ khi mình dùng sát chiêu, bằng không đánh với Dương Hồn Thánh, cuối cùng dù kém một chút, nhưng cũng không làm gì được đối phương. Nhưng nghĩ tới khi mình kiếm linh thạch, cứ luôn có người quấy nhiễu, vậy cũng phiền quá.
Dương Hồn Thánh hơi chần chờ, cũng gật đầu.
- Hắc tiểu tử, quyết định như vậy, mấy ngày này hai ta ra ngoài. Mạnh Hạo đứng lên.
- Bổn thánh là Lâm Đào! Dương Hồn Thánh nghiến răng nói.
- Được, hắc tiểu tử, ta biết rồi. Mạnh Hạo khoát tay, đang muốn đi.
Dương Hồn Thánh hai mắt chợt lóe, ném ngọc giản trên bàn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo xoay người nhận lấy, nhìn về phía Dương Hồn Thánh.
- Phi Tiên Thánh Tôn, Hải Thần Thánh Tôn, truyền tin tức cho ta, ngươi xem đi. Dương Hồn Thánh câm ly rượu lên, uống xong liền nhắm mắt, không nói nữa.
Thần sắc Mạnh Hạo chợt ngưng, thần thức nhập vào ngọc giản, xem xong tin tức bên trong, trong lòng chấn động mạnh. Trong tin tức này, bao gồm cả việc 70 ngàn đệ tử Phi Tiên Tông cùng Hải Thần Tông, đang trên đường đi vào tam hoàn.
Còn bao gồm cả hai người Phi Tiên Thánh Tôn cùng Hải Thần Thánh Tôn, cũng đang tới đây, mặt khác trong tin tức còn có hình vẽ của Mạnh Hạo, sau đó là mời Dương Hồn Thánh giúp bọn họ tìm Mạnh Hạo.
Cuối cùng, chỉ ra đệ thập tổ Vương gia sắp tới, có thể sẽ tìm đến Dương Hồn Thánh, hứa hẹn lợi ích, nhờ Dương Hồn Đạo tham dự.
Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, ném trả ngọc giản, lơ lửng trước mặt Dương Hồn Thánh.
Dương Hồn Thánh cầm lấy ngọc giản, cất xong nhàn nhạt lên tiếng.
- Hàn Phong. Vừa gọi, nháy mắt trước mặt hắn, Hàn Phong thuấn di đến, cung kính cúi mình.
- Trong Hải Thành, xóa bó tất cả ghi chép về bằng hữu của vi sư, mặc kệ hắn tiếp xúc bao nhiêu người, mặc kệ bao nhiêu người thấy được hắn, ngươi đi xử lý sạch sẽ.
- Bao gồm cả những người đã rời thành trong mấy ngày qua, xử lý sạch sẽ. Dương Hồn Thánh bình thản nói.
Hàn Phong sửng sốt, lập tức cúi đầu thưa, liếc Mạnh Hạo, xoay người đi ra.
Mạnh Hạo nhìn cảnh náy, hai mắt lóe lên, không nói gì.
- Phi Tiên Thánh Tôn cùng Hải Thần Thánh Tôn, vượt qua tường ngăn gió lốc, với tốc độ của bọn họ, cần 2 tháng, về phần đệ thập tổ Vương gia, dù cho tu vi Vấn Đạo, nhưng cũng ít nhất phải 2 tháng.
Dương Hồn Thánh nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Bổn thánh sẽ đồng ý yêu cầu của bọn họ, cũng sẽ đồng ý yêu cầu của đệ thập tổ Vương gia, như vậy, mới có thể làm ngươi không dễ dàng bại lộ tung tích của ngươi ở trong phạm vi của ta.
- Cám ơn! Mạnh Hạo im lặng một hồi, chắp tay.
- Bổn thánh không phải giúp ngươi không công, là giúp ngươi làm ăn với ta. Dương Hồn Thánh nhàn nhạt nói, ho khan một tiếng, liếc Mạnh Hạo, lại nói.
- Quy đổi 20%!
- Tối đa 60%! Mạnh Hạo nghiến răng, nhìn Dương Hồn Thánh thần sắc bình thường, nhưng trong mắt lại đắc ý rõ ràng.