Chương 305: Kiến thức của Ngọc đỉnh chân nhân
Cập nhật 3 năm trước
Trương Tử Tinh chợt thấy trong lòng trầm xuống, vội vàng dùng tiên thức nhắc nhở Viên Thiên quân cẩn thận Cửu long thần hoả tráo của Thái ất Chân nhân, nếu thật sự không địch lại thì nhất định phải bào toàn tánh mạng. Viên Thiên quân nhìn hắn gật đầu một cái rồi tiến tới trước "Hàn Băng trận" của mình, trên đường đi liên tục dùng kiếm giao kích với Thái ất Chân nhân, từ từ dẫn hắn vào trong trận.
Thái ất Chân nhân thấy trong trận hàn khí bức người, bốn phía đều là băng sơn hàn thuỷ (Núi băng nước lạnh) so với thế giới bên ngoài thật khác xa. Thái ất Chân nhân không dám tự cao, ngón tay chỉ xuống dưới một cái (ND: Xuống đất chứ không phài xuống chỗ ... ) dưới chân liền hiện ra hai đoá sen xanh, ngón tay trái phóng ra một đạo bạch quang dài khoảng hai trượng, ở điểm cuối xuất hiện một đoá khánh vân lơ lửng trên đầu để bảo hộ. Bên này Viên Thiên quân bay lên trên đài, lá cờ đen trong tay phát lên, chỉ thấy những tảng băng lạnh sắc nhọn như hòn núi đao từ trên đổ xuống. mặt băng phía dưới chân cũng đột nhiên mọc ra những cột băng sắc, ở giữa không trung thì không ngớt tiếng sấm. Khung cảnh tựa như đang ở trong một cái miệng của mãnh thú đang muốn đem Thái ất Chân nhân nghiền nát thành bột phấn.
Nhưng bởi vì Thái ất Chân nhân từ trước đã lo phòng ngự thật chu toàn, nên núi băng sấm sét gì cũng đều bị khánh vân, sen xanh kia đỡ được hết, khiến cho "mãnh thú" như cắn phải một khối sắt cứng vậy, cho dù có cắn nhai cỡ nào cũng không thể mảy may lay động được Thái ất Chân nhân. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Thái ất Chân nhân thấy núi băng kia không cách nào làm mình bị thương được, trong lòng thấy hăng hái hẳn lên, trong tay lấy ra một cái lồng màu đỏ tựa như không làm bằng kim loại. Mà nhiệt độ do cái lồng này toả ra hết sức lợi hại, núi băng kia có vẻ chống đỡ không nổi, rốt cuộc bắt đầu tan ra.
Viên Giác thấy nhiệt độ từ cái lồng này toả ra thật đáng sợ đến nổi có thể làm cả hàn băng trận của mình tan ra liền nhớ đến Cửu long thần hoả tráo mà Tiêu Dao Tử từng nói, trong lòng lấy làm kinh hãi. Đang muốn bỏ chạy thì đã bị cái lồng ấy trùm xuống. Thái ất Chân nhân vỗ hai tay một cái, một con Cửu đầu hoả long hiện ra cuộn lấy cái lồng. Một lát sau cái lồng mở ra, bên trong tất cả đều đã hoá thành tro bụi.
Thái ất Chân nhân thu lại hai đoá sen xanh cùng khánh vân, phiêu nhiên xuất trận. Bên này Trương Tử Tinh nhớ lại ngày đó cùng Viên Thiên quân làm bạn rượu với nhau, giờ nhìn lại tình cảnh trong trận chỉ còn lại chút tro bụi, trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi bi thương, cắn răng nói:
-"Là ta hại Viên đạo huynh"
Bát thiên quân bên này mặc dù cũng bi thống, nhưng nghe thấy hắn tự trách như vậy cũng đều nói:
-"Đạo hữu, coi như cũng là do số trời thôi, trước tiên phải tự trấn an chứ đừng vội tức giận. Huống hồ 10 trận vẫn còn 9 trận, còn có nhiều cơ hội báo thù cho Viên đạo hữu"
Viên ngân châu có khắc tên "Viên Thiên quân" nằm trong tay trái Huyền Cơ chân nhân biến mất, tay phải thì đem kim cầu khắc tên "Thái ất Chân nhân" để vào trong long khẩu rồi tuyên bố:
-"trận thứ nhất, Xiển giáo Thái ất Chân nhân thắng!"
Kết quả bốc thăm trận thứ hai là "Đổng Thiên quân đấu Tiêu Trăn"
Đổng thiên quân Đổng toàn đối với "Phong Hống trận" của mình hết sức tin tưởng, bên trong phong hoả đều là tiên thiên khí, Tam muội chân hoả, còn có trăm vạn binh khí. Trong nguyên tác, kẻ phá trận là Từ Hàng chân Nhân cũng phải mượn Định phong châu của Độ Ách Chân nhân mới có thể khắc chế được phong hoả kia.
Tiêu Trăn cũng thuộc hàng Kim tiên trung giai, được coi như nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử đích truyển. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không cách nào ngăn cản được lực Phong hoả đáng sợ kia, bị trúng một chiêu Vạn nhận tề hoàn thì tứ chi lập tức tan thành bột phấn. Chiến thắng này của Đồng thiên quân coi như cũng trả thù thay Viên thiên quân đã quá cố.
Mặc dù Đổng Toàn chiến thắng, nhưng đối thủ Tiêu Trăn dù sao cũng chỉ là kẻ có lực chiến đấu hơi yếu. Dù cho tính là một trận thắng một trận thua, nhưng nếu tính theo tương quan thực lực thì 8 trận còn lại cũng chẳng mấy lạc quan. Trương Tử Tinh nòng lòng muốn tự thân xuất trận, Huyễn ma trận của hắn trên thực tế chính là Cửu cung ma trận, nhờ Hình Thiên giúp nên đã cải tiến không ít. Nếu so với các loại trận thế cố định ở đây thì cao hơn hẳn một tầng, hoàn toàn tự tin là có thể đánh bại tuyệt đại đa số tiên nhân Xiển giáo ở đây.
Trương Tử Tinh thậm chí còn hy vọng mình có thể đánh thêm vài trận, trọng yếu nhất là có thể giảm bớt khả năng xuất trận của chư hữu Kim Ngao đảo, tránh bi kịch Hàn băng trận tái diễn lại. Đương nhiên, nếu số xui thì có thể cả một trận để đánh cũng không có.
Trận thứ 3: Tôn Thiên quân đấu Từ Hàng chân Nhân.
Trong 12 đệ tử ruột của Nguyên Thủy Thiên Tôn, trừ số cá biệt có tư chất hoặc thuộc tính đặc thù ra, thì đại đa số đều được Nguyên Thủy Thiên Tôn bí truyền Thái Thanh quyết, đều có kỳ thuật khánh vân, hoa sen để hộ thân. Nếu đến lúc cấp bách thì thi triển hộ thân thuật, đem chuyện bảo toàn tánh mạng đặt lên hàng đầu. Quả nhiên, hắc sa của Tôn thiên quân dù có khả năng biến kẻ khác thành bãi máu thì cũng không cách nào phá được khánh vân với hoa sen của Từ Hàng chân Nhân, cuối cùng bị Từ Hàng chân Nhân thu vào Thanh tịnh lưu li bình, chớp mắt đã hoá thành một vũng máu. Do đó, Hoá huyêt trận cũng chính thức bị công phá.
Giờ thì hai bên đều cũng đã có người chết, cừu hận càng lúc càng nặng thêm. Huyền Cơ chân nhân trong mắt thoáng hiện một tia kỳ dị, một ngón tay cũng đã chỉ tới tinh cầu kia để bắt thăm lần nữa. Một lúc sau, hai quả cầu khác bay ra.
Đến bây giờ, nguyện vọng muốn xuât trận của Trương Tử Tinh rốt cuộc cũng đã được thực hiện.
Huyền Cơ chân nhân tiếp lấy hạt châu từ trong long khẩu bay ra rồi đưa ra cho mọi người xem: Trương thiên quân! Ngọc đỉnh chân nhân!
Thực sự là ngoài ý muốn của Trương Tử Tinh: Đối thủ chính là Ngọc đỉnh chân nhân? Ngọc đỉnh chân nhân trong nguyên tác cũng ít thấy xuất trận, trừ việc liên quan đến Định hải châu của Triệu Công Minh và Hoàng Hà Trận của Tam Tiêu ra, thì cơ bản cũng không có chiến tích gì lớn, cũng không thấy đề cập đến pháp bảo của y, chỉ có nhắc đến là sau khi tứ thánh phá Tru tiên trận thì "ăn ké" được một thanh Trảm tiên kiếm mà thôi. Nhưng nhớ đến việc y là sư phụ của Dương Tiễn, kẻ mạnh nhất trong đám đệ tử Xiển giáo đời thứ 3 thì thực lực tất nhiên sẽ không tầm thường. Hơn nữa trong nguyên tác thì từ nhiều chi tiết có thể nhìn ra người này kiến thức uyên bác, túc trí đa mưu, không thể xem thường được.
Chuyện Ôn hoạ (Dịch bệnh) của Chu Thiên Lân khi xưa, khi Trương Tử Tinh tìm không ra được vị trí của Hoả Vân động thì vẫn là nhờ Thân Công Báo tìm hiểu tin tức từ Ngọc đỉnh chân nhân mới ra được.
Ngọc đỉnh chân nhân nghe thấy tên mình, sắc mặt trấn định, bước ra khỏi hàng mà đi tới trước Huyễn Ma Trận. Trương Tử Tinh thấy vị chân nhân này trên lưng đeo hai trường kiếm, tướng mạo thanh kỳ, quả nhiên có khí độ bất phàm.
Ngọc đỉnh chân nhân rút ra song kiếm, trong miệng khách khí nói:
-"Đạo hữu, lần này ta đến phá trận, nhất định phải mở sát giới. Lần này tuy là tính chuyện nhân quả, cũng chính là tính thử bản lãnh tu đạo của ai cao hơn. Đạo hữu tuy thân là quốc sư ngồi hưởng quyền thế phú quý, nhưng nếu có cố thì cũng chẳng được bao nhiêu. Giờ quay đầu lại vẫn còn kịp, xin hãy vì bản thân mình mà tính lại đi"
Trương Tử Tinh là người như thế nào chứ, ngay lập tức đã nghe ra ý muốn làm "dao động tư tưởng" trong lời Ngọc đỉnh chân nhân, hắn âm thầm cười lạnh đáp:
-"Ngươi cũng thuộc loại chi sĩ chốn bồng lai, vô câu vô thúc, một thân vui sướng. Vậy mà cũng không biết thân chạy lại chốn trần thế bụi bặm này! Lát nữa nếu có chết thì coi như cả ngàn năm khổ công tu luyện cũng thành con số không, vậy mới thực sự là đáng tiếc!"
Ngọc đỉnh chân nhân nghe ra người này cũng có tâm kế rất cao nên cũng không nhiều lời, song kiếm vung lên tần công Trương Tử Tinh. Trên thân saong kiếm mơ hồ có những hoa văn kỳ lạ, Trương Tử Tinh cũng không muốn dây dưa, Định thương kiếm trong tay chém đại một phát rồi dẫn Ngọc đỉnh chân nhân tiến vào trong Huyễn Ma trận.
Chúng tiên từ miệng Đạo hạnh thiên tôn, Cụ Lưu Tôn biết được Tiêu Dao Tử là kẻ có tu vi cao nhất trong đám Thập thiên quân. Cho nên chúng tiên đối với cuộc chiến này cũng hết sức chú ý, căng mắt ra mà nhìn vào trong Huyễn Ma trận.
Điều làm cho chúng tiên kinh ngạc là bên trong Huyễn ma trận lại bày biện hết sức đơn giản, vừa nhìn là hiểu ngay. Bên trong chỉ dựng lên vài cái cột kim loại, rồi khác với 9 trận kia ở chỗ có sương khói kỳ dị lượn lờ bên trong, muốn miễn cưỡng nhìn rõ được biến ảo trong trận thì phải vận thần thông Thiên nhãn lên mới nhìn được mà thôi.
Mà Tiêu Dao Tử cũng không sử dụng trận pháp gì, chỉ cầm kim kiếm trong tay cùng Ngọc đỉnh chân nhân chiến đấu. Hai người kẻ tiến người lui, cũng không dùng pháp bảo gì mà chỉ bằng vào chiêu thức để đấu nhau.Chúng tiên nhìn một hồi đều phải thầm khen hai người đều có chiêu thức tinh diệu, mà động tác hai người càng lúc càng nhanh, dần dần hoá thành hai luồng hư ảnh không ngừng giao kích rồi lại tách ra. Cho dù chúng tiên có mục lực phi phàm cũng mơ hồ nhìn không rõ động tác cụ thể gì, chỉ cảm thấy mắt hoa đầu nhức, ánh mắt lại như bị dính chặt vào đó, không cách nào dứt ra được.
Không lâu sau, Nhiên Đăng Đạo nhân bắt đầu cảm thấy có gì đó không thích hợp? kiếm pháp của Ngọc đỉnh chân nhân từ lúc nào đã trở nên tinh diệu tuyệt lân như vậy? Lập tức tỉnh cả người, một lần nữa vận thần thông căng mắt nhìn vào, chỉ thấy bên trong Huyễn ma trận sáng quắc một màu, lại không thể thấy rõ tình cảnh bên trong. giờ hắn mới biết vừa rồi đã lâm vào một loại trạng thái tương tự như ảo cảnh.
Mà màu sắc ánh sáng bên trong trận cũng không phải chuyện đùa, lại không ngừng biến ảo thành các loại màu sắc khác nhau, giống như mang theo một cỗ lực lượng ma quái vậy. Cho dù là Thiên nhãn thần thông của Nhiên Đăng rất cao đi nữa, nhìn vào cũng không thể không cảm thấy mê muội.
Nhiên Đăng lấy làm kinh hãi, mà kế bên hắn là Nghiễm Thành Tử, Xích Tinh Tử nhờ tu vi cao hơn đám kim tiên kia cũng đã tỉnh ngộ lại, bèn hợp nhau dùng tiên lực trợ giúp mọi người thoát khỏi huyễn cảnh. Chúng tiên nhìn nhau hoảng sợ, mà 3 vị Huyền tiên Độ ách Chân nhân nhìn nhau mà thầm kêu lợi hại. Huyễn ma trận quả nhiên tên y như thật, huyền diệu vô cùng, những kẻ ở ngoài nhìn vào cũng không tránh khỏi bị mê hoặc. Nói như vậy Ngọc đỉnh chân nhân bên trong chỉ sợ còn gian nan hơn.
Những tiên nhân Xiển giáo có giao kết tốt với Ngọc đỉnh chân nhân lúc này đều không khỏi lo lắng: Ngọc đỉnh chân nhân có thể phá vỡ được huyễn ma trận huyền bí khó lường này không?
Trong trận, Ngọc đỉnh chân nhân lẳng lặng nhìn Trương Tử Tinh đứng đối diện hỏi:
-"Đaô hữu tại sao lại không thi triển trận pháp?"
Trương Tử Tinh ung dung cười đáp:
-"Vừa vào Huyễn ma trận của ta, ta liền thi triển trận pháp rồi. Chẳng lẽ đến giờ ngươi còn chưa nhận ra sao?"
Ngọc đỉnh chân nhân cười lạnh nói:
-"theo như lời đạo hữu, trận pháp này chỉ là đành để che mắt người ngoài sao? Mục đích thật sự là dụ bần đạo vào đây đơn đả độc đấu? Hoặc có thể nói bản thân ngươi mới chính là trận pháp?"
-" Đạo hữu quả nhiên nghĩ ra rất nhanh, đáng tiếc là quá mức tự cao nên hôm nay đành phải để mạng lại đây rồi" Trương Tử Tinh vừa nói, một đạo ánh sáng bạc từ trong tay bay ra phóng thẳng tới hướng Ngọc đỉnh chân nhân.
Ngọc đỉnh chân nhân là kẻ có mắt nhìn đời, liền nhận ra ngay lai lịch của đoạ ánh sáng bạc đó, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Phược Long tác"
Lời vừa mới dứt thì đã bị Phược Long Tác trói chặt không thể động đậy. Trương Tử Tinh thấy bắt được Ngọc đỉnh chân nhân dễ dàng như vậy cũng cảm thấy bất ngờ. Ngọc đỉnh chân nhân cũng không ngại việc mình dạng bị trói chặt, chỉ cau mày nói:
-"Đạo hữu cùng với Nga Mi sơn, La Di động Triệu Công Minh xưng hô ra sao?"
Hai mắt Trương Tử Tinh loé lên, YY một hồi: "Ta là hôn phu của Tam Tiêu nương nưong, tính ra Triệu Công Minh là anh vợ ta"
Ngọc đỉnh chân nhân lộ ra vẻ khinh thường:
-"Tam Tiêu Nương Nương là huyền tiên đệ tử nổi tiếng của Thông thiên thánh nhân, nhiều năm khổ tu một lòng tìm kiếm đại đạo, làm sao có thể cùng loại người như ngươi kết hạ nhân duyên được? Ngươi nói năng bậy bạ như vậy càng không thể là bạn thân của Triệu Công Minh được, chẳng lẽ….. Ngươi là người từ Thiên giới. Vậy tại sao ngươi lại làm Quốc sư của Đại Thương?"
Phược Long Tác mà Trương Tử Tinh đang dùng là của Long Cát công chúa, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc vì kiến thức của Ngọc đỉnh chân nhân nên ngạc nhiên hỏi:
-"Phược Long Tác này của ta là ngẫu nhiên đạt được, có quan hệ gì với thiên giới chứ?"
Ngọc đỉnh chân nhân trầm ngâm đáp:
-"Phược Long Tác vốn là phân thành một đôi Thư - Hùng. Triệu Công Minh năm đó nhờ cơ duyên mới có được Hùng tác, mà Thư tác thì bị Hạo thiên thượng đế đoạt lấy, làm sao lại rơi vào tay ngươi được? Nếu ta đoán không sai, tên Huyền Cơ chân nhân kia…… Vậy thì xem ra, ngươi cũng không phải người trong thiên giới…."
(ND: Tác = sợi dây trói. Thư tượng trưng cho Nữ tính, Hùng tượng trưng cho Nam tính. Để nguyên từ Thư tác, hùng tác dễ nghr hơn, khỏi Việt hoá nha! :0 (118):)
Thì ra Phược Long Tác còn có lai lịch như vậy! Chỉ là có quan hệ gì với Huyền Cơ chân nhân? Trong lòng Trương Tử Tinh thì tò mò như vậy, ngoài miệng nhưng lại hỏi:
-"Đạo hữu bị ta bắt, nhưng vẫn thoải mái khoe khoang kiến thức, chẳng lẽ muốn cho ta nổi lòng từ bi mà tha cho ngươi một mạng?"
Ngọc đỉnh chân nhân cười to đáp:
-"Chỉ là một Phược Long Tác nho nhỏ, vậy sao đủ được! Ta lần này nói nhiều một chút, thứ nhất là để dò xét xuất thân lai lịch của ngươi, ngoài ra….."
tiếng cười của Ngọc đỉnh chân nhân chợt dừng lại, quát lên:
-"Đó là vì để thi triển vật này!"
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy một thoáng mông lung, khi trấn tĩnh lại thì mới thấy bản thân mình đang bị vô số vật lạ vây quanh. Mấy thứ này chính là những chiếc ngọc đỉnh 3 chân màu trắng có kích cỡ không đều nhau, chúng đều long lanh trong suốt, được chế tạo hết sức tinh xảo. Mà khi nãy Ngọc đỉnh chân nhân đang bị Phược Long Tác trói chặt thì chẳng thấy bóng dáng đâu, thay vào đó là một cái đỉnh lớn. Hèn chi khi nãy Ngọc Đỉnh bị bắt thì không có chút bối rối, thì ra là do thần thông này! Rốt cuộc là pháp bảo Ngọc đỉnh, đúng là người như tên gọi, đây mới chính là tướng mạo thật của hắn sao?
Trăm ngàn khối ngọc này đều trong suốt long lanh, điêu khắc tinh xảo, nhưng hiện tại Trương Tử Tinh trong lòng không có một điểm tâm tình nào để thưởng thức. Bởi vì lúc này cái đỉnh lớn nhất kia bắt đầu phát ra khí tức nguy hiểm. Chỉ thấy một đám đỉnh bắt đầu vận động theo một tốc độ cao, rồi cuối cùng hoá thành từng đạo bạch quang đập tới Trương Tử Tinh.
(ND: "Đỉnh" này theo tiếng TQ là cái đỉnh, giống như cái bát nhang của dân mình vậy. Đừng nhầm với từ đỉnh trong hình học nha:00 (5):)
Trương Tử Tinh sớm đã xuất ra Chân võ linh giáp bao bọc lấy toàn thân, chỉ thấy hắn hoá thân thành một đạo hồng quang né tránh cả trăm ngàn đạo bạch quang đang oanh kích tới. Bởi vì Chân võ linh quyết không thể cùng thi triển với Xích huyết độn thuật được cho nên Trương Tử Tinh đang sử dụng Hồng quang độn thuật do chính mình mới cải tiến. Mặc dù tốc độ thì chậm hơn so với Xích huyết độn thuật, nhưng cũng được xem là một loại độn thuật có tốc độ nhanh, lại còn có thể vận linh giáp hộ thể nữa. Nhưng nói tới trăm ngàn đạo bạch quang cũng biết là số lượng nhiều đến cỡ nào rồi, hơn nữa quỹ tích vận động phức tạp mà một số lớn lại vận động không theo quy luật nào cả, cho nên dù có Siêu não phụ trợ thì hắn vẫn không thể hoàn toàn tránh né hết. Mà lực đánh của mấy đạo bạch quang này rất mạnh, lấy độ cứng cáp của Chân võ linh giáp mà đỡ thì chỉ sau vài lần bị công kích cũng đã hiện ra mấy vết nứt. Trương Tử Tinh cũng bị đánh trúng mấy lần khiến hắn loạn choạng, cũng may là linh giáp này cũng không phải là pháp bảo nên có thể dùng tiên lực để nhanh chóng sửa chữa.
Sự công kích của những đạo bạch quang kia càng lúc càng mãnh liệt, giống như hàng trăm ngàn lưu tinh nhất thời đnáh về phía mục tiêu. Lần này chúng phát ra một đòn công kích cực mạnh, Trương Tử Tinh đang lúc ngây người không kịp tránh né, nháy mắt liền bị bạch quang nuốt trọn.
Song sau khi đạo bạch quang trôi qua, Trương Tử Tinh lại bình yên đứng ngay tại chỗ, cũng không có chút dấu hiệu nào là đã bị "Nuốt hết". Nói một cách chính xác, là đạo bạch quang kia đã bị 9 cái thứ xung quanh hắn nuốt sống ()
Thân ảnh Ngọc đỉnh chân nhân xuất hiện giữa không trung đang tái mặt nhìn 9 cái đại đỉnh quây xung quanh Trương Tử Tinh, cả kinh thốt:
-"Càn….. Vũ vương cửu đỉnh?"
Trương Tử Tinh nghe vậy, không khỏi nhíu mày: chẳng lẽ……..