Chương 162: Âm mưu bắt đầu

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
"Tìm một phụ nữ? Một thằng đàn ông cưỡng hiếp bạn gái tao. Tao đương nhiên muốn tìm một thằng đàn ông cưỡng hiếp lại. Mày còn là Tổng giám đốc mà, sao lại suy nghĩ kém như vậy?" Bạo Tam Lập mắng.

"Hả?" Quách Kiện Siêu sửng sốt. Ý của Báo ca là muốn cho đàn ông cưỡng hiếp mình.

"Hắc hắc" Bạo Tam Lập cười độc ác: "Thủy, gọi Độc Long vào"

Thủy nhận lệnh, lập tức chạy ra ngoài. Chỉ lát sau một thằng đàn ông trông như gay đi vào: "A, anh Báo, anh tìm em à"

"Cút" Bạo Tam Lập vung tay lên, tránh khỏi bàn tay của Độc Long muốn đặt lên vai mình. Sau đó chỉ vào Quách Kiện Siêu, nói: "Hắn là của mày, hầu hạ hắn cho chu đáo"

"A, là tên mặt trắng này, đẹp trai thế" Độc Long mừng rỡ nhìn con mồi, sau đó vuốt ve mặt Quách Kiện Siêu nói: "Lại đây, để Độc Long ca ca hầu hạ em"

"Anh. anh là ai? Anh tránh tôi xa một chút. Đừng có sờ vào tôi" Quách Kiện Siêu rợn người. Hắn không phải gay, không có sở thích đặc biệt này.

"Ai, đừng có như vậy. Báo ca, nó không nghe lời, làm thế nào giờ?" Độc Long hỏi.

"Cho nó uống thuốc đi" Bạo Tam Lập vung tay lên, một đàn em cầm một chiếc chén đi tới, trực tiếp bóp mũi Quách Kiện Siêu, vạch miệng hắn ra, đổ hết chất lỏng bên trong vào miệng Quách Kiện Siêu.

Uống hết nước, Quách Kiện Siêu bị mấy người đưa vào trong phòng nghỉ cạnh đó. Ở đó có giường, vốn là chỗ mà bọn họ khi mệt vào ngủ. Bây giờ tạm thời biến thành phòng làm việc của Độc Long.

"Đã mở máy quay chưa?" Bạo Tam Lập hỏi một câu.

"Báo ca, yên tâm. Bốn máy quay đã được mở, góc quay tuyệt đối rõ ràng" Một đàn em điều khiển máy quay đáp.

"Tốt, quay với chất lượng cao nhất, lát nữa đưa cho tao băng" Bạo Tam Lập nói.

"Không có vấn đề gì" Đàn em gật đầu.

Chuẩn bị xong tất cả, Tề Văn Thụy mới khó hiểu nói: "Báo ca, anh làm gì vậy, thằng đó là sao?"

"Nó? Ha ha, là kẻ thù của bạn thân" Bạo Tam Lập cười nói.

"Bạn thân? Là ai?" Tề Văn Thụy rất khó hiểu.

"Người đó đến kìa" Bạo Tam Lập chỉ ra cửa. Chỉ thấy cửa phòng an ninh đã bị mở ra, Dương Minh đi vào.

"Dương ca" Tề Văn Thụy sửng sốt, rất vui mừng đi ra đón.

"Tề Văn Thụy, thằng ranh này làm được đó nhỉ" Dương Minh cười nói.

"Dương ca nói đùa. Em chỉ là thằng kém cỏi mà, ha ha" Tề Văn Thụy cười vỗ vai Dương Minh: "Dương ca, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tao trước đây tại sao phải vào nhà tù, mày chắc cũng rõ" Dương Minh hỏi.

"Không phải vì bị thằng Vương Chí Đào nào đó chơi sao?" Tề Văn Thụy nói: "Bố nó không phải là chủ tịch tập đoàn Hùng Phong sao?"

"Tao nhớ rồi, thằng ranh này không phải là phó tổng tập đoàn Hùng Phong sao. Thì ra là thế" Bạo Tam Lập gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết: "A.A.A" Dương Minh nhíu mày: "Không phải cho hắn dùng thuốc rồi sao?"

"Chắc là phản ứng sinh lý bình thường?" Bạo Tam Lập cũng không hiểu về phương diện này, thuốc này là Độc Long cho hắn. Chẳng qua Độc Long chắc không có gan lừa hắn, vì vậy nói: "Yên tâm đi Dương ca, không có vấn đề gì đâu"

Dương Minh gật đầu, nói chuyện với Bạo Tam Lập về các việc thời gian qua. Nghe nói đến Dương Minh và Vu Hướng Đức đã chạm mặt, Bạo Tam Lập nghiến răng nói: "Thằng chó đó, một ngày nào đó Lão tử sẽ diệt trừ"

"Xảy ra chuyện gì sao?" Dương Minh kỳ quái hỏi.

"Thằng chó đó thích chơi sau lưng, thiếu chút nữa làm nát đầu tôi" Bạo Tam Lập mắng: "Thằng chó này rất hiểm"

"Hả?" Dương Minh sửng sốt: "Xã hội đen mà cũng vậy sao?"

"Dương ca, anh không biết thằng Vu Hướng Đức này. Nếu là người khác đi tìm kẻ thù, đều dùng đao dùng súng đánh nhau một trận. Nhưng thằng chó này lại thích chơi sau lưng" Tề Văn Thụy mắng: "Nuôi con chó này, chỉ tổ cắn chủ"

Dương Minh lắc đầu, bảo sao lần trước Vu Hướng Đức không hề động gì đến mình. Dương Minh vẫn thắc mắc, mình dù đánh nhau giỏi cũng không chống được nhiều người. Tại sao Vu Hướng Đức lại e ngại mình như vậy? Thì ra là nó định chơi sau lưng mình.

Nửa tiếng sau, Độc Long đi ra: "Hắc hắc, sướng thật, thật này ngon"

Bạo Tam Lập trừng mắt nhìn hắn: "Đối với mày ai mà chẳng ngon. Mau nói chuyện chính đi"

"Hắc, sau khi thuốc có tác dụng, thằng đó rất nhiệt tình" Độc Long nói: "Sướng chết em"

"Được rồi, mày đừng nói nữa" Dương Minh nghe mà phát run.

"Anh này là ai thế. cao to thế" Độc Long vừa nói, đã muốn đưa tay ra sờ ngực Dương Minh.

"Cút mẹ mày đi" Dương Minh giật nảy mình, nhảy cao ba thước: "Cách tao xa một chút"

"Độc Long, mày nếu muốn chết thì tiếp tục trêu cậu ta đi" Bạo Tam Lập cười nói: "Một quyền của người này có thể đánh cho mày thành một khối thịt"

"Em chỉ đùa một chút thôi. hắc hắc" Độc Long cũng nhìn ra được, không dám trêu chọc nữa.

"Được rồi, có nhìn ra là hắn bị cưỡng hiếp không?" Dương Minh hỏi.

"Yên tâm, Dương ca, tuyệt đối không nhìn ra. Hắn còn rất chủ động. Dâm lắm" Độc Long nói.

"Tốt, cảm ơn mày" Dương Minh gật đầu với đối phương.

"Dương ca sao lại nói thế, em thích thế mà" Độc Long cười nói.

Bạo Tam Lập phất phất tay bảo Độc Long ra ngoài. Sau đó mở cửa phòng ra, thấy Quách Kiện Siêu quỳ rạp trên đất như một con chó, đá vào mông hắn một cái, nói: "Sao? Sướng hay không?"

"A. Không." Quách Kiện Siêu đau mông, vừa định nói một chữ không, vội vàng câm miệng. Hắn sợ bị đá đít nữa, phải biết rằng mông mình bây giờ khá yếu: "Sướng, rất sướng."

"Sướng phải không? Vậy lần nữa nhé?" Bạo Tam Lập trừng mắt hỏi.

"Không, không, không muốn." Quách Kiện Siêu vội vàng từ chối.

"Vậy mới đúng. Mày phải biết, mày cưỡng hiếp bạn gái tao, cô ấy khó chịu đến thế nào" Bạo Tam Lập cười lạnh nói.

"Vâng, vâng, em biết rồi, em không dám nữa." Quách Kiện Siêu vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ. Nam và nữ có thể giống nhau sao. Chẳng qua lời này hắn không dám nói ra.

"Được rồi, sướng cũng sướng rồi. Chúng ta nói chuyện chính. Chuyện mày cưỡng hiếp bạn gái tao tính như thế nào đây?" Bạo Tam Lập hỏi.

"A? Còn tính? Không phải vừa nãy." Quách Kiện Siêu cả kinh, thì ra chuyện này còn chưa chấm dứt.

"Nói nhảm, đương nhiên không thể xong, đâu có chuyện tốt như vậy chứ" Bạo Tam Lập cười lạnh nói: "Vừa nãy tay nào của mình sờ Tiểu Kiều?"

"Em. tay trái." Quách Kiện Siêu nơm nớp lo sợ nói.

"Hừ" Bạo Tam Lập hừ lạnh một tiếng.

"Em. là tay phải sờ" Quách Kiện Siêu vội vàng sửa lại.

"Tay phải?" Bạo Tam Lập hỏi ngược lại.

"Em. hai tay em đều sờ." Quách Kiện Siêu không dám giấu nữa. Dù sao chuyện này chỉ cần hỏi Tiểu Kiều là cũng biết.

"Hắc hắc, mày đã thừa nhận, vậy tha cho tay phải của mày" Bạo Tam Lập cười hắc hắc nói: "Tạm thời lưu mạng chó của mày lại, coi như tiện nghi cho mày"

"A? Không? Báo ca, tay này của em còn cần đến. Anh chém thì sao em làm được việc chứ?" Quách Kiện Siêu đau khổ nói.

"Mẹ mày. Tay quan trọng hay mạng mày quan trọng hơn? Cho mày lựa chọn, muốn tay hay muốn mạng?" Bạo Tam Lập mặc kệ.

"Em. em đương nhiên muốn cả." Quách Kiện Siêu nhỏ giọng nói.

"Con mẹ mày, giỏi. Được rồi, người đâu, đánh ngất nó, nhét vào bao vứt xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn" Bạo Tam Lập nói với đàn em phía sau.

"Vâng, anh Báo" Tên đàn em vừa nói lập tức định ra tay.

"Đừng, đừng, em muốn mạng, muốn mạng, không cần tay" Quách Kiện Siêu biết mình phải bỏ một thứ, không có sự lựa chọn nào khác.

"Sớm nói có tốt hơn không. Chẳng qua bây giờ đã chậm, tao đổi ý rồi. Ném mày cho cá ăn" Bạo Tam Lập cười lạnh nói.

"Không, không. Anh chặt tay em đi. Em xin anh. Báo ca, em không muốn chết" Quách Kiện Siêu sợ đến độ nước mắt nước mũi chảy ra, thiếu chút nữa vãi đái ra quần.

"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên.

"Chuyện gì?" Bạo Tam Lập nói.

"Anh Báo, một người bạn của anh đến gặp anh. Có để người này vào không?" Đàn em gõ cửa nói.

"Bạn? Là ai?" Bạo Tam Lập hỏi" Là Dương Minh, Dương ca" Đàn em ở cửa nói.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]