Xem kết quả thì không phải là bệnh nặng, chỉ là chướng ngại tâm lý. Nhưng mà, bệnh tâm lý lại là loại bệnh khó chữa nhất, nếu không trên đời này cũng không xuất hiện nhiều loại bệnh tâm thần như thế.
Bị bệnh vật lý thì không sao, có thể uống thuốc hay phẫu thuật, nói chung là có thể chữa trị. Nhưng loại bệnh tâm lý kiểu này thì chữa thế nào? Cho nên phần lớn mọi người đều khuyên Vương Chí Đào đi gặp bác sĩ tâm lý.
Vương Chí Đào quả thật rất sốt ruột, lại không thể nói ra, đành phải buồn bực trong lòng.
Bây giờ khai giảng đại học, cho nên có rất nhiều chuyện phải lo, Vương Chí Đào cũng tạm quên bệnh tình của mình.
Ném bịch bánh rán xuống đất, Vương Chí Đào mắng: "Mẹ nó, bán hàng cũng lừa đảo! Bên trong có một cái trứng cút, mà bây giờ không thấy! Biết thế mua hai cái"
Giấy dầu rớt xuống mặt đất, thấy một ông già mang miếng vải đỏ trên vai, chạy đến chổ Vương Chí Đào, nói: "Học sinh kia, tùy tiện xả rác trong trường, phạt năm mươi đồng!"
"Hả?" Vương Chí Đào sửng sốt: "Cái này cũng phạt tiền sao?"
"Nói nhãm, không phạt tiền thì làm sao mà nhớ?" Ông cụ liếc nhìn Vương Chí Đào: "Đưa nhanh, tôi nói cho cậu biết, thái độ của cậu không tốt, có thể báo cáo với trường!"
Vương Chí Đào vừa nghe báo với trường, lập tức ngoan ngoãn móc năm mươi đồng ra cho lão già. Bản thân còn phải tán gái, nếu bị chuyện này làm ảnh hưởng, thì thanh danh chắc chắn sẽ sụp đổ!
Chỉ là Vương Chí Đào không rõ, vừa rồi xung quanh không có ai, ông cụ này cách cả trăm mét, sao có thể chạy lại đây nhanh vậy? Hai chân có gắn phản lực hả?
Thật ra trong trường không có ông già nào phạt tiền kiểu này, nếu phạt tiền, thì cũng là cán bộ phụ trách giáo kỳ của hội học sinh. Nhưng Vương Chí Đào là người mới, làm gì biết vụ này.
Ông già này chính là một kẻ lừa đảo, chuyên môn ra tay với sinh viên mới, thành công đã nhiều lần. Khi Vương Chí Đào đi rồi, ông già đứng thẳng lên, khôi phục bộ dáng của một người trung niên, nói: "Ngu ngốc, biết mày có nhiều tiền như vậy, thì đã nói là 200!"
Dương Minh bốn người đi đến ký túc xá nữ thì chia tay. Buổi chiều còn có chuyện quan trọng phải làm, các sinh viên còn phải đến lớp báo danh.
Dương Minh học kỹ thuật máy tính, thật ra thì. hắn không cần lo lắng về nghề nghiệp tương lai. Cho dù không kiếm được việc làm, thì có thể thông qua dị năng mà đi kiếm ngọc quý, cho nên, chuyện này không quan tâm lắm. Nhưng cha mẹ vô cùng thì lại hy vọng hắn học một ngành chuyên nghiệp. Công nghệ thông tin bây giờ là một ngành tương đối nổi tiếng, mà máy tính là một trong những ngành đó. Vả lại Dương Minh cũng có hứng thú với máy tính. Cho nên liền ghi danh vào, dù sao tương lai hắn đã quyết định sẽ dùng dị năng kiếm tiền.
"Bạn học, học viện kế khống đi đường nào?" Dương Minh tìm một người đeo kính có vẻ hiền lành hỏi.
"Kế khống? Kế khống gì?" Người đeo mắt kính sửng sốt hỏi.
"Chính là máy tính a!" Dương Minh thầm nghĩ, sao thế này, thằng này không phải biết máy tính dùng để làm gì ngoài chơi game sao?
"Trời đất, kế viện a! Nói sớm được rồi!" Người đeo kính bừng tỉnh, nói: "Chính là kế viện, bạn là sinh viên mới? Tôi dẫn bạn đi!"
"Kỹ viện?" Dương Minh sửng sốt, cái gì vậy? Nhìn người đeo kính trước mắt, nói chuyện giống như thời cổ vậy. Đưa tay vỗ ngực nói: Chính là kế viện, tôi dẫn bạn đi!
"Đúng vậy, học viện máy tính, gọi tắt là kế viện! Cái gì mà kế khống, máy tính đã tự động hóa chia ra làm hai rồi" Người kia nói.
Thì ra là vậy, Dương Minh gật đầu, chỉ là cái tên gọi tắt này khá là dâm đãng.
Nhìn thấy biểu tình kỳ quái của Dương Minh, người kia hỏi: "Sao vậy, thấy cái tên gọi tắt này này có nghĩa khác?"
Dương Minh gật đầu, cái này còn phải hỏi sao?
"Thời gian sau sẽ quen, ở đâu ai cũng kêu vậy, trong kế viện, nam thì gọi là kế nam, còn nữ là kế nữ! Giống tôi, là một kế nam, về sau bạn cũng là một kế nam!" Người kia nghiêm trang nói.
Dương Minh nhìn trái nhìn phải, đây là trường học mà!
Nghe thằng này nói xong, còn tưởng rằng đây là câu lạc bộ đêm nữa, cảm thấy mình lao lực thi vào đại học xong, kết quả trở thành một gã" kỹ nam" vinh quang!
"Này, bạn học, có ý kiến gì không. Cách xưng hộ này đã nhiều năm rồi" Người đeo kính nói: "Hơn nữa, cái này còn đại diện cho thanh danh bên ngoài của chúng ta"
"Thanh danh bên ngoài, có ý gì?" Dương Minh nhất thời đơ ra.
"Nè, ở kế viện không phải có những tin đồn vô căn cứ đâu. Nam sinh hệ máy tính của chúng ta rất nhiều, ý nói là, nam sinh khoa chúng ta rất nhiều, chất lượng tốt! Cái này có liên quan trực tiếp, mấy cô em xinh tươi bên khoa ngoại ngữ đều tìm đến chúng ta cả!" Người đeo kính nói.
Mẹ kiếp! Dương Minh nghe xong thầm nghĩ! Đúng là hợp với cái danh xưng kỹ nam!
"Chẳng qua, nếu bạn đã có ý định kết hôn, thì tìm một đối tượng rõ ràng. Hay là tìm trong khoa máy tính của chúng ta đi, chẳng qua nữ sinh rất ít, bạn nên tiên hạ thủ vi cường, bằng không bạn chẳng có được gi đâu"
"Vì sao không nên tìm ở khoa máy tính?" Dương Minh khó hiểu.
"Không phải là không nên tìm, mà là khoa ngữ văn và ngoại ngữ, nữ sinh nhiều lắm. Chỉ là không tốt thôi, nữ sinh thuần khiết quá ít, cho dù có, cũng bị người khác làm cho hư hỏng hết rồi"
Hư hỏng? Dương Minh không tin Trần Mộng Nghiên sẽ bị người khác làm cho hư hỏng, hoàn cảnh có thể thay đổi một người, cái này đúng, nhưng không phải tất cả mọi người đều bị hoàn cảnh thay đổi.
"Không tin sao. Tôi nghiên cứu cái này rất nhiều" Người này nói: "Năm đó tôi có quen với một bé bên khoa ngoại ngữ, từ trong ra ngoài trên xuống dưới đều rất thuần khiết. Nhưng cuối cùng thì sao, cũng lao vào một thằng giàu có!"
Con mẹ nó! Là một thằng con trai bị tổn thương tình cảm, hèn chi hận đời như vậy! Dương Minh cảm thấy trường hợp người này là một trường hợp đặc biệt, bất quả lại phát sinh ra trên người hắn.
"Hôm này là tân sinh kế viện báo danh. Tôi chuẩn bị tìm cơ hội xem có em gái này thích hợp không" Người này nói xong, liền lộ ra bản chất dâm đãng.
Lại là một thằng dâm đãng. Còn tưởng rằng con mọt sách chứ. Dương Minh lắc đầu. Chẳng qua có một thằng khùng cứ thao thao bất tuyệt về chuyện của học viện máy tính. Dương Minh cảm thấy buồn chán vô cùng, chẳng có gì để làm cả. Gì mà thi cử nên tìm ai, rồi đi học môn của ông nào bà nào điểm danh hay không điểm danh này nọ.
"Tôi tên là Trương Hàn Uy, về sau có gì không rõ, có thể tìm tôi! Tôi nằm trong hội sinh hoạt học sinh!" Người đeo kính nhiệt tình đưa cho Dương Minh danh thiếp.
Trời đất, bây giờ cán bộ sinh viên đã có danh thiếp! Dương Minh cầm lấy danh thiếp, choáng váng!
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Dương Minh, Trương Uy Hàn cũng có chút ngượng ngùng: "Haha, kiếm thêm một chút thu nhập thôi, Mặt trên có số di động của tôi, có gì cứ liên hệ!"
Mặt sau có ghi ghi cái gì đó, Dương Minh không quan tâm, bất quá, cái vấn đề này, về sau có thể sử dụng được. Thi cử ở đại học không giống như trung học. Không thể làm bừa mà có điểm cao được.
Đại học có nhiều giáo sư chi thành tích ra làm hai phần, thành tích bình thường và thành tích thi cử. Thành tích bình thường thì chia làm 3-7, còn thành tích thi cử là 5-5.
Thành tích bình thường là chỉ số lần đi học bình thường, mỗi lần vắng mặt thì trừ từ năm đến mười điểm, trừ đến khi nào không còn điểm thì thôi. Nói cách khác, thành tích thi cử không còn quan trọng nữa, cho dù thành tích thi của mày có cao đi nữa, bình thường cúp học nhiều, không có thành tích bình thường, thì mày vẫn sẽ rớt!
Dương Minh bây giờ đang lo lắng về vấn đề này, cất danh thiếp vào, nói với Trương Uy Hàn: "Tốt, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh, thu phí có cao không?
"Đương nhiên là không, chẳng qua, nếu bạn muốn cúp học thì tốt nhất nên báo cho tôi biết, bạn biết không, những người thi rớt, tôi đều có thể dùng quan hệ để nâng đỡ lên.Nhưng thành tích cuối cùng, thì sẽ không quá tốt, đều phải dựa vào thầy cô cả. Cho nên, giá cả cũng không giống nhau, nói trước, giá bình thường là 200, nhưng cũng phải xem tình huống, nếu quả thật không được thì đành phải thi lại" Trương Uy Hàn giải thích: "Bạn cũng biết rồi đó, bây giờ quản lý trong trường rất nghiêm khắc, cho nên rất ít giáo sư vì mấy trăm đồng mà bị thôi việc!"