Về đến phòng, Dương Minh cũng không quản nhiều nữa, mình tốn nhiều thời gian sức lực thế, cũng không thể lãng phí như vậy. Trực tiếp để hai người nằm trên mặt đất, sau đó đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Lúc ra ngoài, Trương Tân và Điền Đông Hoa đang ôm nhau. Dương Minh hoảng hồn, chẳng lẽ hai người này định làm trò? Chẳng qua thấy hai người bọn họ đang ngủ mới yên tâm.
Có thể là do thói quen nên ôm nhau? Chẳng qua nếu như hôn nhau thì vui đó.
Vào trong phòng ngủ, Dương Minh đột nhiên nhìn thấy có bốn cuộc gọi nhỡ. Kiểm tra một chút thì có ba cuộc là do Lam Lăng gọi, một cuộc là Trần Mộng Nghiên gọi tới.
Dương Minh lúc này mới nhớ ra, hôm nay trước khi đi ăn mình để máy ở nhà sạc pin, không cầm đi.
Dương Minh đầu tiên gọi điện cho Lam Lăng. Đây không phải là Dương Minh thiên vị, mà bởi vì Lam Lăng gọi ba cuộc, có thể là có việc gấp.
"Alô? Dương Minh?" Lam Lăng nhận điện.
"Là anh, tìm anh có việc gì vậy?" Dương Minh hỏi.
"Ân, có chút chuyện. Vừa nãy lão gia Lưu Duy Sơn đến chỗ chúng ta, đưa em một tờ thiếp mời. Mai chính là lễ mừng thọ năm mươi của bác ấy, bảo hai chúng ta đến tham gia" Lam Lăng nói.
"Ngày mai? Vậy sao bây giờ mới nói cho hai chúng ta biết?" Dương Minh ngẩn người: "Gấp như vậy, sao chuẩn bị quà được chứ"
"Đúng thế, em cũng hỏi vậy. Nhưng Lưu lão gia nói sợ chúng ta mua quà nên mới cố ý mời anh và em trước một hôm mà thôi" Lam Lăng giải thích: "Bác ấy nói hai chúng ta đều không có thu nhập, không nên khách sáo như vậy"
"Thì ra là như vậy, anh biết rồi" Dương Minh cũng không cho rằng Lưu lão gia bây giờ mới báo cho mình là do quên. Đúng như lời Lam Lăng nói, nguyên nhân chủ yếu là không muốn mình tốn tiền.
"Mai mấy giờ?" Dương Minh hỏi.
"Mười giờ, ở khách sạn Bạch Thiên Nga" Lam Lăng nói.
"Anh biết, mai anh và Trương Tân sẽ đón em, đến lúc đó sẽ gọi điện cho em" Dương Minh phân phó.
"Vâng, em biết" Lam Lăng đáp.
"Ngủ sớm đi, mai gặp lại" Dương Minh dặn dò.
"Vâng. Em nhớ anh" Lam Lăng ngắt điện.
Dương Minh sau đó lại gọi điện cho Trần Mộng Nghiên.
"Dương Minh, bạn ở đâu vậy?" Trần Mộng Nghiên lo lắng hỏi: "Vừa nãy sao mình gọi bạn lại không nghe?"
"Mình lúc trước không phải đã nói với Mộng Nghiên sao. Mình và Trương Tân và một người bạn cũng phòng đi ăn cơm. Kết quả không mang theo điện thoại. Mình về thấy Mộng Nghiên gọi đến" Dương Minh hơi xấu hổ nói.
"Ừm, làm người ta lo lắng chết được" Trần Mộng Nghiên trách cứ: "Sau này không nên đi quá muộn. Bạn phải biết, Lưu Triệu Quân hôm trước chúng ta gặp đã bị người ta đánh phải vào viện đó"
"Bạn cũng biết rồi ư?" Dương Minh cười khổ nói. Tin tức truyền đi trong trường là nhanh nhất. Xem ra các cô gái bên kia đã nghe được tin tức.
"Ừ, mình vừa mới nghe thấy. Nghe bạn cùng phòng nói Dương Minh không có việc gì thì tốt rồi" Trần Mộng Nghiên dịu dàng nói: "Được rồi, mai Dương Minh có rảnh không? Mình muốn đi mua mấy thứ"
"Ngày mai." Dương Minh có chút khó khăn. Mai mình phải đi tham gia bữa tiệc mừng thọ Lưu lão gia.
"Làm sao vậy? Mai bạn bận gì sao?" Trần Mộng Nghiên nghe ra Dương Minh đang do dự.
"Là thế này, mai một người bác của mình mừng thọ. Mình phải đến tham gia" Dương Minh giải thích: "Bác ấy cũng là một giáo sư ở trường đại học công nghiệp Tùng Giang chúng ta. Mình và Trương Tân biết bác ấy ở Đằng Trùng"
"Thì ra là như vậy, vậy Dương Minh đương nhiên phải làm chuyện chính" Trần Mộng Nghiên đột nhiên nói;" Dương Minh, không phải bạn đang lừa mình đó chứ?"
"Lừa Mộng Nghiên? Sao lại nói là lừa bạn? Mình có bao giờ lừa Mộng Nghiên đâu?" Dương Minh cả kinh, nhưng ngoài miệng lại cười hỏi.
"Hồi cấp ba bạn lừa mình không ít, suốt ngày lấy lý do mừng thọ hay gì đó để mà trốn tiết" Trần Mộng Nghiên cũng cười.
"A. ngày mai không phải đi học, mình lừa Mộng Nghiên làm gì" Dương Minh lúng túng nói: "Hay là Mộng Nghiên đi cùng mình?"
"Như vậy sao được, mình chỉ đùa Dương Minh một chút mà thôi" Trần Mộng Nghiên vội vàng từ chối.
"Không quen biết, người ta cũng không mời mình, mình đi làm gì"
"Ha ha, nếu không mai xong việc mình sẽ gọi cho Mộng Nghiên, chúng ta tối đi mua đồ nhé? Dù sao siêu thị bây giờ toàn hơn tám giờ mới đóng cửa" Dương Minh thật đúng là sợ Trần Mộng Nghiên sẽ đồng ý đi cùng hắn, vậy khó đây. Chẳng qua may là Trần Mộng Nghiên là người hiểu biết.
"Cũng được, như vậy mai gọi lại sau nhé" Trần Mộng Nghiên không thấy sao cả, lúc nào mua cũng được. Vừa lúc sáng mai về nhà chơi một chút. Mình đi một lần đã hơn tháng, cũng có chút nhớ nhà.
Ngắt điện, Dương Minh trầm ngâm suy nghĩ. Lưu Duy Sơn, mặc dù Dương Minh chỉ có duyên gặp vài lần. Nhưng ông ta có địa vị rất cao trong lòng Dương Minh.
Nếu như để hắn đánh giá Lưu Duy Sơn, đó là một người tốt. Trong lĩnh vực nhận ngọc, ông ta là người dẫn đường cho Dương Minh. Tuy nói đến bây giờ chỉ có một chút tác dụng, nhưng có câu nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại bản thân.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Đạo lý này Dương Minh hiểu rất rõ. Có thể nói, mình có thể có được thành tựu ngày hôm nay, có một phần là nhờ Lưu Duy Sơn. Dương Minh không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, huống hồ Lưu Duy Sơn đối với hắn cũng tốt, đồng ý cho mình và Lam Lăng mượn phòng ở lại mà không lấy tiền.
Có lẽ nếu là người khác làm như vậy, Dương Minh sẽ cho rằng người đó có ý đồ gì khác. Nhưng theo tình huống hiện nay thì thấy, địa vị của Lưu Duy Sơn cao hơn Dương Minh không biết bao nhiêu lần. Ông ta có ý đồ gì với Dương Minh là một người sinh viên chứ? Đương nhiên, ông ta cũng không biết Dương Minh còn có dị năng kỳ quái kia.
Cho nên, Dương Minh mới cho rằng Lưu Duy Sơn là người tốt. Mà Dương Minh cũng kính trọng ông ta như chú bác. Lần này là sinh nhật ông, dù nói thế nào Dương Minh cũng phải thể hiện tâm ý của mình.
Tiền đối với hắn mà nói đã không quá quan trọng. Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn. Nhưng cũng vấn đề đó, Lưu Duy Sơn không thiếu tiền. Làm thế nào có thể tặng một món quà có thể biểu đạt tâm ý của mình chứ?
Dương Minh nghĩ mãi. Bây giờ đã là hơn mười giờ tối, đi ra ngoài mua khẳng định là không thể. Sáng ngày mai lại hơi ít thời gian, hiển nhiên không có khả năng lựa chọn cẩn thận.
Đúng. Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một việc. Nếu như mình tặng thứ đồ kia cho Lưu lão gia tử, lão gia tử nhất định sẽ rất cao hứng. Nghĩ đến đây, Dương Minh không hề do dự đã có quyết định.
Đúng vậy, món quà đó chính là viên phỉ thúy mà mình gửi trong ngân hàng. Viên phỉ thúy đó có giá hơn hai trăm vạn. Nếu như tạo thành đồ trang sức, giá hiển nhiên sẽ tăng lên gấp hơn năm lần.
Nhưng Dương Minh không có cảm giác tiếc gì hết. Dương Minh không phải một người hẹp hòi, nhưng cũng không phải người thích lãng phí. Hắn cho rằng điều cần làm thì phải làm.
Quan hệ giữa hắn và Lưu lão gia tử không thể nào dùng tiền để cân nhắc. Với sở thích của lão gia tử, nếu như tặng ông một khối phỉ thúy tốt, ông ta sẽ rất cao hứng.
Quyết định xong lễ vật, Dương Minh thở dài một hơi.
Hai người say rượu tỉnh lại, Trương Tân và Điền Đông Hoa đã dạy nhưng Dương Minh vẫn đang ngủ. Nhưng bị tiếng động hai người gây ra làm cho tỉnh.
Dương Minh nhìn thoáng qua điện thoại di động trên đầu giường, mới có hơn sáu giờ. Chẳng qua hôm nay có chuyện rất quan trọng phải làm. Dương Minh cũng không cố ngủ thêm, mặc quần áo vào, Trương Tân và Điền Đông Hoa đang xem TV.
"Trương Tân, hôm nay Lưu Duy Sơn Lưu lão gia tử mừng thọ, lát nữa mày cùng tao đi tham gia tiệc mừng" Dương Minh nói.
"Tao cũng đi? Được không?" Trương Tân hỏi.
"Không có vấn đề, mày không phải không biết bác ấy chú" Dương Minh gật đầu.
"Vậy thì được, bây giờ thì đi?" Trương Tân cũng rất thích tham gia tiệc mừng thọ Lưu Duy Sơn. Bởi vì lúc ở nhà, Trương Giải Phóng đã không chỉ một lần dặn hắn, nếu như có cơ hội nhất định phải quan hệ tốt với Lưu Duy Sơn, như vậy rất có lợi cho việc kinh doanh của gia đình.
"Ăn sáng xong là đi. Đi sớm một chút có chuyện phải làm" Bởi vì có Điền Đông Hoa ở đây, Dương Minh không thể nói ra chuyện phỉ thúy.
"Tao đi thay quần áo, sau đó chúng ta sẽ đi. Lão Điền, mày thu thập một chút, rồi cùng đi ăn sáng" Trương Tân vừa nói vừa về phòng mình: "Ồ, vừa lúc tao cũng đói rồi" Điền Đông Hoa cũng về phòng.