Dương Minh nhất thời nổi giận, cũng không khách khí nói: "Dương Lệ, tôi nói cho chị biết, nếu không phải nể mặt bác gái, tôi cũng không muốn quản chuyện nhà chị"
Dương Minh bây giờ đã không giống trước kia, chẳng những có dị năng, mà còn là truyền nhân duy nhất của vua sát thủ, với thực lực của hắn, muốn trợ giúp Dương Lệ cũng không phải chuyện gì khó khăn!
"Đại Minh, sao con lại ăn nói như thế!" Dương Đại Hải trừng mắt nhìn con trai, vội vàng an ủi Dương Lệ: "Con đừng tức giận, em nó cũng chỉ vì lo lắng mà thôi!"
Dương Minh bĩu môi, nói thật hắn cũng muốn bỏ của chạy lấy người! Chẳng qua do nể mặt cha, nên hắn vẫn có nén giận ngồi xuống.
"Chú hai, chú nói con phải làm gì đây?" Dương Lệ mắng Dương Minh xong, trong lòng cũng không có chủ ý.
"Cái này." Dương Đại Hải tuy rằng tuổi cao, nhưng bình sinh đến giờ vận chưa trải qua chuyện này, nên nhất thời cũng không có chủ ý gì.
Dương Minh thì đã trấn định vô cùng, dù sao cũng đã ra vào trại giam, hơn nữa gần đây kinh nghiệm xã hội tăng vọt, cho nên cũng không có vẻ lo lắng, vô cùng bình tĩnh nói: "Trong điện thoại trừ việc nói không cho các người báo cảnh sát ra, còn nói yêu cầu gì không? Ví dụ như tiền chuộc hay gì đó?"
"Mày." Dương Lệ rất là bất mãn với Dương Minh, chẳng qua nghe hắn nói có đạo lý, cũng không gây thêm chuyện nữa, vì thế đáp: "Không có, người gọi chỉ nói đợi điện thoại của hắn"
"Vậy đúng rồi!" Dương Minh nhàn nhạt trả lời: "Bây giờ cũng không cần làm gì, chờ ở đây là tốt rồi!"
"Chờ! Mày muốn hại chết ba tao sao!" Dương Lệ lập tức nổi giận.
Dương Minh khinh thường liếc nhìn bà chị họ của mình, người ta nói rằng: Ngực to thì không có não. Bộ ngực của bà chị họ này không to bằng của Tôn Khiết, mà Tôn Khiết lại thông minh hơn so với nàng, xem ra cái câu ngực to không não này không có căn cứ khoa học.
Dương Minh đang muốn mở miệng giải thích, thì bác gái đã lên tiếng: "Lệ Lệ, đại Minh nói đúng, chúng ta bây giờ có thể làm là đợi bọn họ gọi điện đến! Hiện tại bọn họ cũng chưa đưa ra yêu cầu gì, cho nên cũng sẽ không tổn thương ba của con, chờ bọn họ gọi đến lần nữa rồi chúng ta hãy nhìn tình huống mà quyết định"
Bác gái bây giờ đã bình tĩnh lại, có thể tự xem xét vấn đề, Dương Lệ nghe mẹ nói cảm thấy rất đúng, nhưng không muốn đồng ý với quan điểm của Dương Minh, bởi vì không phải đã tự thừa nhận mình sai lầm rồi sao, vì thế chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Đúng rồi, số điện thoại của bọn bắt cóc gọi đến là số mấy?" Dương Minh hỏi.
"Một dãy số rất dài, hình như là dùng truyenfull.vn gọi đến" Dương Lệ tuy rằng xem thường xem thường thằng em họ của mình, nhưng dưới tình huống bây giờ, nó vẫn là người có chủ ý nhất, cho nên Dương Lệ cũng không dám làm khó dễ, vì liên quan đến an nguy của ba, nên không thể hành động theo cảm tình.
"Điện thoại truyenfull.vn." Dương Minh thở dài: "Vậy là không thể nào tra ra rồi"
"Vì sao? Không phải có thể thông qua công ti viễn thông tra ra ip của số điện thoại này sao?" Dương Lệ hỏi.
Dương Minh có chút kinh ngạc, xem ra chị họ của mình cũng có chút hiểu biết! chẳng qua, sinh viên bây giờ, cũng có chút kiến thức về phương diện máy tính. Còn Dương Minh lại học hệ máy tính, bình thường đối với máy tính cũng có hứng thú, cho nên cũng biết ít nhiều, vì thế gật đầu giải thích: "Bây giờ rất nhiều điện thoại truyenfull.vn đều miễn phí dùng thử, hơn nữa, còn có đại lý ủng hộ hệ thống mạng, nếu bọn bắt cóc là cao thủ phương diện này, có thể thông qua đại lý, thậm chí thông qua tổng đài, căn bản là không thể nào kiểm tra"
"Vậy phải làm gì bây giờ?"
"Chờ!" Dương Minh nói xong liền nhắm hai mắt lại, nói thật ra, Dương Minh chỉ là một người ngoài. Nếu là chuyện của người nhà, hắn khẳng định sẽ gọi điện cho chú Trần, nhờ chú điều tra một chút. Nhưng đây lại là chuyện của nhà Dương Lệ, bọn bắt cóc đã nói không được báo cảnh sát, nếu mình tự chủ trương, liên hệ với chú trần, như vậy thì không tốt, vạn nhất bác trai không thể thoát hiểm, vậ thì Dương Lệ khẳng định sẽ đổ mọi lỗi lầm lên đầu mình.
Vì để ổn thỏa, Dương Minh quyết định đợi bọn bắt cóc có yêu cầu gì tiếp theo rồi hẵn tính.
Quả nhiên, nửa giờ sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Làm sao bây giờ?" Dương Lệ hoảng sợ nhìn số điện thoại hiện lên" Là bọn chúng gọi đến!"
"Thì cứ nói chuyện bình thường!" Dương Minh dặn.
"Chị nên nói gì bây giờ?" Dương Lệ run tay đè chặt lên cái ống nghe điện thoại
"Nên nói cái gì thì nói cái đó, hắn có yêu cầu gì thì sẽ tự nói" Dương Minh vội nói: "Nghe nhanh đi, nếu không bọn bắt cóc sẽ hoài nghi!"
"Ồ. ừ." Dương Lệ nghe Dương Minh nói xong, vội vàng chụp lấy ống nghe: "Alo."
"Nói nhãm, các người không báo cảnh sát?" Một giọng nói của đàn ông vang lên trong ống điện thoại.
"Không. không có!" Dương Lệ đáp: "Ba của tôi thế nào, các người muốn gì!"
"Cô yên tâm, chỉ cần cô phối hợp, cha của cô sẽ an toàn!"
"Anh muốn tôi phối hợp thế nào?" Dương Lệ nghe nói cha còn an toàn, thở phào nhẹ nhõm.
"Chuẩn bị ba mươi vạn tiền mặt, sau đó chờ điện thoại của tôi. Cho tôi số di động của cô!" Người bên kia vẫn không biểu lộ ra một tia cảm xúc.
"Cái gì? Ba mươi vạn?" Dương Lệ cả kinh, tuy rằng nhà có tiền, nhưng đùng một cái móc ra ba mươi vạn vẫn có chút khó khăn!
"Thế nào? Nhiều hả? Ha ha, vậy xin lỗi rồi." Người kia nghe xong liền cười.
"Không. không có. điện thoại của tôi là 13xxxxx3333"
"Không hổ là kẻ có tiền, số điện thoại cũng đẹp lắm. Một tiếng sau tôi sẽ gọi cho cô! Bây giờ cô nhanh chóng chuẩn bị tiền đi!" Nói xong, hắn ta liền cúp máy.
"Làm sao bây giờ?" Cúp điện thoại, Dương Lệ nhìn mọi người.
"Có thể làm gì? Chuẩn bị tiền đi!" Dương Minh lắc đầu: "Hoặc là báo cảnh sát, tùy chị chọn"
"Nhưng trong nhà không có nhiều tiền như vậy!" Dương Lệ quay đầu về nhìn mẹ của mình" Mẹ, trong nhà có thể xuất ra bao nhiêu?"
"Vốn lưu động đều nằm trong công ti của ba con, còn trong tài khoản có một trăm vạn, nhưng cũng là ba con đứng tên, chúng ta không lấy được" Bác gái lắc đầu.
"Chú hai, trong nhà chú." Dương Lệ bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Dương Đại Hải.
Chỉ là nói chưa dứt lời, đã bị Dương Minh chặn lại. Nếu như cha mình vay tiền cho nàng, lúc bác trai được thả ra thì tốt, nhưng nếu có sai lầm gì, thì tiền kia trả lại như thế nào? Đối với nhân phẩm của Dương Lệ, Dương Minh không thể không cẩn thận: "Không phải chị có quan hệ tốt với Tôn Khiết sao? Gia cảnh của nàng ta rất tốt, chị có thể mượn của nàng ta một ít"
"Đúng vậy, sao mình có thể quên nàng được, nàng nhất định có biện pháp!" Ánh mắt Dương Lệ đột nhiên sáng lên, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Khiết: "Alo. Tôn Khiết, mình là dương lên. nhà mình xảy ra chuyện rồi, ba mình bị người khác bắt cóc, ừ. được rồi, mình chờ bạn."
Nói xong, Dương Lệ rõ ràng thở phào một hơi, nhìn ra, Tôn Khiết nhất định có biện pháp, tất nhiên, Dương Minh cũng không thể quan tâm nhiều, có người khác nhúng tay vào là tốt nhất, đỡ phải bị bà chị họ xem thường.
Khoảng mười phút sau, chợt nghe tiếng chuông cửa, xem ra chiếc Audi r8 của Tôn Khiết tốc độ cũng không tồi.
Tôn Khiết vào nhà, thấy Dương Minh cũng đang ở đây, rõ ràng hơi sứng sốt. Chẳng qua nghĩ quan hệ giữa Dương Lệ và Dương Minh, cũng trở lại bình thường. Bất quá, Dương Minh thì có chút xấu hổ, dù sao lần trước trong phòng rửa tay, cũng đã làm người ta một trận.
"Xin chào!" Đối với người phụ nữ của mình, Dương Minh cũng muốn chào hỏi một chút.
Tôn Khiết không nói gì, chỉ gật đầu với Dương Minh, cái cảm giác xa lạ này làm cho Dương Minh lập tức thấy khó chịu! MK, tốt xấu gì hai ta cũng là một đêm vợ chồng, lần trước ăn xuân dược xong, rồi đè lão tử ra làm, xong việc rồi quên lão tử?
Nói thật ra, Dương Minh vẫn là người chú trọng và biết suy nghĩ, nói như thế nào thì hai người cũng có quan hệ, làm sao mà có thể xem như không quen biết! Nghĩ đến đây, Dương Minh cố ý ngồi xuống bên cạnh Tôn Khiết, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo của nàng.
Chẳng qua, mọi người vì đang lo lắng cho dương đại sơn, nên không ai chú ý đến động tác của Dương Minh, nhưng Tôn Khiết đã cảm nhận được ánh mắt của Dương Minh có chút khác thường, có chút oán trách nhìn Dương Minh một cái, nhỏ giọng nói: "Chuyện lần trước là ngoài ý muốn, hy vọng cậu tự trọng"