Tôn Khiết ngẩng đầu nhìn Dương Minh một cái, phát hiện ra hắn đang nhìn mình, khẽ gật đầu, dùng miệng chỉ ra hướng cửa một chút.
Dương Minh hiểu ý gật đầu.
"dương lệ, người đưa tiền của mình đã đến, mình ra ngoài một chút" Tôn Khiết nói xong liền đứng dậy ra ngoài.
"Con đi theo nhìn một chút, nhiều tiền như vậy chắc là cái túi cũng rất lớn" Dương Minh làm bộ như đi theo để giúp đỡ.
"Chú giúp con một tay" Dương Đại Hải thấy Dương Minh đứng dậy, cũng muốn đi theo hỗ trợ.
Dương Minh sao có thể để cho ông đi, vì thế vội vàng nói: "Cha, cha ngồi ở đây đi, lỡ như bọn bắt cóc lại gọi đến, còn biết cách ứng phó"
"Nói cũng đúng, vậy các con cẩn thận một chút" Dương Đại Hải gật đầu.
"Đúng rồi, lát nữa bọn bắt cóc gọi đến thì mình nên nói thế nào?" dương lệ không chút hoài nghi, vì trong lòng nàng đang lo lắng chuyện bắt cóc thôi.
"Nói là tiền đã chuẩn bị xong, hỏi hắn gặp mặt ở đâu?" Tôn Khiết dặn.
"Ừ, được rồi" dương lệ gật đầu.
Dương Minh đi bên cạnh Tôn Khiết, bước nhanh ra ngoài cửa, vừa đi, Tôn Khiết vừa nhỏ giọng nói: "Đắc thủ"
"Em biết rồi!" Dương Minh gật đầu.
"Cậu biết?" Tôn Khiết hỏi ngược lại.
"Lúc nhận được tin nhắn chị đã mỉm cười" Dương Minh đương nhiên không thể nói là tận mắt nhìn thấy.
Ra cửa, Tôn Khiết nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tập trung vào một chiếc xe màu xanh biển số của Đông Hải" Đó là xe của tôi"
Cái này Dương Minh cũng sớm biết rồi, chẳng qua không tiện nói, cùng với Tôn Khiết đi lại chiếc xe, vì để an toàn, Dương Minh lại nhìn xung quanh bốn phía, cố ý mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Xem ra đám bắt cóc này không phải loại chuyên nghiệp gì, nơi này chỉ có một thằng giám sát bị bắt mà thôi.
Lên xe, Dương Minh liền thấy chổ ngồi phía sau đã bị tháo bỏ, bởi vì bên ngoài dán màng phản quang, cho nên không nhìn thấy rõ bên trong là gì.
Tên đội nón lưỡi trai kia bây giờ đang bị trói hai tay hai chân, một người mặc đồ đen ngồi gần cửa gật đầu với Tôn Khiết: "Đại tiểu thư"
"Hỏi hắn gì chưa?" Tôn Khiết hỏi.
"Đại tiểu thư chưa dặn dò, nên còn chưa hỏi" Người đó lắc đầu.
"Ai phái mày đến đây?" Dương Minh đỉnh đạc ngồi lên xe, đặt mông xuống bên cạnh thằng đội nón.
"Hừ!" Thằng đội nón hừ lạnh một câu, nói: "Bọn mày nhanh chóng thả tao ra, nếu lát nữa Hùng ca không liên lạc được với tao, sẽ giết con tin!"
"Hùng ca là ai?" Trong lòng Dương Minh thầm mắng thằng này ngu quá độ, chưa đánh đã khai! Chỉ số thông minh rất có vấn đề!
"Làm sao mày biết Hùng ca?" Thằng đội nón cả kinh, há to mồm.
Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, thật sự là hoàn toàn bị thằng ngu này đánh bại! Không biết thằng đầu sỏ Hùng ca nghĩ cái gì nữa, lại phái một thằng ngu đảm đương trách nhiệm quan sát.
Ngay cả Tôn Khiết và người đàn ông mặc đồ đen kia cũng không nhịn được cười.
"Chính mày nói với tao" Dương Minh lắc đầu nói.
"Tao? Khi nào?" Thằng đội nón hiển nhiên không phát hiện ra mình đã lỡ lời.
"Vì sao lại bắt cóc dương đại sơn?" Dương Minh tiếp tục hỏi.
"Mày cho rằng tao sẽ nói cho mày biết sao?" Thằng đội nón hỏi ngược lại.
Trong lòng Dương Minh mừng rỡ! Nghe thằng ngu này nói vậy, rõ ràng có thể nghe ra được. Hắn nói là" Mày cho rằng tao sẽ nói cho mày biết" chứ không phải là" Tao không biết". Hai cái này rất là khác nhau! Cái đầu tiên là: Tao biết, tao không nói. Còn cái thứ hai có lẽ là: Có thể biết, nhưng cũng có thể không biết.
Bây giờ, nếu hắn đã biết, vậy thì tốt rồi, Dương Minh quay đầu lại nhìn Tôn Khiết nói: "Làm cho nó mở miệng, em nghĩ người của chị chắc là có biện pháp"
Tôn Khiết gật đầu, thuộc hạ của nàng toàn là lính đánh thuê xuất ngũ hoặc là bộ đội đặc chủng, đối với hỏi cung rất có kinh nghiệm, vì thế mở miệng phân phó: "Bắt nó mở miệng"
"Không thành vấn đề" Người đàn ông gật đầu.
Dương Minh không muốn để Tôn Khiết nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi, vì thế nói: "Chúng ta đi xuống chờ một lát đi"
"Sao vậy? Sợ thấy máu hả?" Xuốn xe, Tôn Khiết trêu chọc Dương Minh một câu.
Dương Minh không nói gì, chỉ móc một điếu thuốc trong túi ra.
Khi hắn vừa châm lửa, bên trong xe cũng truyền ra tiếng hét.
Hít sâu một hơi, hắn phà ra một đống khói, rồi quay lại cười nói với Tôn Khiết: "Chị cảm thấy em sẽ sợ hãi?"
Tôn Khiết đã xem qua đoạn phim Dương Minh đánh đập tài xé Liễu Hiếu Sinh, cho nên biết Dương Minh là người có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng. Khẳng định sẽ không sợ máu gì cả, vừa nãy nói ra cũng chỉ là nói đùa thôi.
Dương Minh dựa vào xe, dù sao đây cũng là góc chết, không sợ bị cha mẹ nhìn thấy, về phần Tôn Khiết, hắn cũng không cần cố ý giả vờ trước mặt nàng cái gì.
Khoảng mười phút sau, người đàn ông mở cửa xe ra.
"Thế nào?" Tôn Khiết vội vàng hỏi.
"Tiểu tử này rất cứng miệng, đánh thế nào cũng không nói" Người đàn ông lắc đầu, thở dài.
Dương Minh đã sớm biết được kết quả này, thằng đội nón tuy khá là ngu, nhưng cũng rất là cứng mồm, muốn để cho hắn khuất phục không phải dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, phỏng chừng lão đại Hùng ca gì đó cũng là một người khá ghê gớm, nếu thằng đội nón dám hé răng, chắc chắn trở về cũng sẽ không tốt đẹp gì.
"Để tôi xem thử" Dương Minh lắc đầu bước lên xe.
Nhưng người đàn ông nhìn hắn bằng con mắt khinh thường, bởi vì ông ta xuất thân là lính đánh thuê xuất ngũ, mà vẫn chưa có biện pháp làm cho người này mở miệng! Ông không tin là Dương Minh có biện pháp gì.
Mấy món đồ bức cung hồi trên chiến trường người đàn ông này đã dùng thử, cái gì mà lên gối xuống chỏ, đập đầu vào tường, thậm chí là tuyệt kỹ độc môn" bốp bể trứng dái" cũng đùng đến, nhưng thằng kia cũng không nói, chỉ có cái vẻ mặt: mày đánh chết tao đi.
Bất quá ông cũng biết, bây giờ đang làm việc cho Tôn gia, mà Dương Minh lại là bạn của Tôn Khiết, cho nên có vài việc chỉ dám nghĩ chứ không nên nói ra.
Dương Minh cũng nhìn thấy vẻ mặt đầy khinh thường của người kia, chẳng qua không thèm để ý, lên xe, nhìn thấy thằng đội nón đầy máu trên người đang nằm đó.
"Tao sẽ không nói!" Thằng đội nón thấy đổi người, lập tức trừng mắt nhìn Dương Minh.
"A, cái này còn tùy vào mày sao?" Dương Minh lạnh lùng liếc nhìn thằng đội nón.
Làm sát thủ, học một số thủ đoạn bức cung đặc biệt là điều cẩn thiết. Có rất nhiều tình huống, trước khi giết một người, phải lôi ra được những chuyện trong miệng hắn, cho nên, Phương Thiên cũng dạy cho Dương Minh rất nhiều thủ đoạn bức cung.
Những thủ đoạn này không giống với thủ đoạn của bộ đội đặc chủ, thủ đoạn của người đàn ông kia, và rõ ràng nhất là không dùng bạo lực để tàn phá thân thể của người khác, Dương Minh đã học qua rất nhiều huyệt vị kích thích, có thể làm cho người ta sống không bằng chết.
Dương Minh đí lại, tùy tiện đặt tay lên một huyệt vị trên người thằng đội nón. Nhất thời, một cảm giác tê dại không nói nên lời truyền khắp người thằng đội nón, giống như đang có hàng vạn con kiến bò trên người hắn, làm cho thằng đội nón đau đến tháu xương!
Nhưng hai tay hai chân của hắn đang bị trói cố định trong xe, hơn nữa đang ngồi trong góc, làm cho hắn không thể động đậy. Dù sao tiếng kêu thê lương của hắn, cũng là cho Dương Minh lạnh sống lưng! Đây là lần đầu tiên dùng thủ đoạn của Phương Thiên lên người thật, nhưng Dương Minh không hề hoài nghi chiêu thức này.
Những cái này điều là tuyệt kỷ độc môn của Phương Thiên, tuy rằng không áp dụng với nhiều người, nhưng đã trải qua sự thử nghiệm của vua sát thủ!
"Mày. giết. tao. đi! Tao. không. nói." Thằng đội nón đã đau đến mức nói năng không rõ ràng, chẳng qua vẫn còn khá cứng miệng.
Ngay cả người đàn ông mặc đồ đen cũng ngạc nhiên! Dương Minh không làm cái gì, nhưng thằng đội nón còn kêu la thảm thiết hơn là lúc bị" bốp bể trứng dái" hành hạ! Xem tình hình, thủ đoạn của Dương Minh còn lợi hại hơn mình rất nhiều!
Cho đến lúc này, người đàn ông mới chính thức bội phục Dương Minh! Đây mới chính là trùm! Chỉ cần đụng một hai cái, mà đã làm cho người ta chịu không nổi!
Nhưng Tôn Khiết thì vô cùng kinh ngạc, nàng cũng không rõ Dương Minh đã làm cái gì. Chẳng qua bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi.
Sắc mặt của thằng đội nón càng lúc càng khó coi, Dương Minh cũng biết, huyệt đạo mà mình ấn vào tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu kéo dài quá lâu thì cũng sẽ ảnh hưởng thôi.
Chỉ là miệng của hắn quá cứng, đến lúc này cũng không nói!
Bỗng nhiên, Dương Minh" nghe" được âm thanh của thằng đội nón! Nhưng hắn không mở miệng!