"Đúng thế, chúng tôi là người trong đại lục" Dương Minh gật đầu nói.
"Ha ha, các nơi giải trí đó chỉ kiếm được tiền từ khách du lịch, người bản địa bình thường đều không đến đó" Lái xe cười nói.
"Tại sao?" Dương Minh có chút khó hiểu hỏi, Disneyland rất nổi tiếng mà?
"Vé vào cửa đã hơn ba trăm, một nhà đi không phải ngàn mấy" Lái xe lắc đầu: "Công nhân như chúng tôi không nỡ bỏ ra từng đó"
"Ha ha, anh nói có lý, chẳng qua chúng tôi không phải người bản địa, đi du lịch nếu không đi chơi quanh về sẽ hối hận" Dương Minh gật đầu đồng ý nói: "Thực ra người địa phương sở dĩ nghĩ như vậy là vì Disneyland ở ngay trước mặt mình, lúc nào muốn đến cũng được, không cần phải cố ý đi. Giống như công viên ở chỗ chúng tôi vậy, tôi cũng không đi đến đó mấy lần"
"Ừ, không sai, nghe cậu nói thấy cũng đúng" Lái xe gật đầu: "Tôi năm trước mang vợ và con cái đến Bắc Kinh, cũng đi thăm hết các danh lam thắng cảnh, nếu không vất vả lắm mới đi được một chuyến, không đi sẽ rất tiếc. Hơn nữa ra ngoài không nên keo kiệt chút tiền"
Dương Minh và Tiếu Tình nghe xong không khỏi buồn cười, lái xe này thú vị đó.
"Nghe nói Disneyland ở Hồng Công khác các nơi?" Tiếu Tình hỏi.
"Đúng vậy Disneyland ở Hồng Công là dựa vào Disneyland của cả năm châu dựng lên. Nghe nói du khách vào Disneyland Hồng Công sẽ tạm thời rời xa thế giới hiện thực, tiến vào vương quốc thần thoại, cảm nhận sự huyền bí và kích thích khi thám hiểm thế giới" Lái xe nói.
"A." Dương Minh nghe xong không biết nói gì: "Anh lái xe, anh không phải đã đến đó rồi chứ? "
"Đương nhiên là không đi rồi. Nhưng mỗi ngày tôi đều đi trên đường, luôn có khách hỏi nên tôi cũng phải nói với mọi người chứ" Lái xe cười nói.
Đến Disneyland, Dương Minh mua hai vé, hai trăm chín mươi lăm nhân dân tệ một vé. Lái xe nói hơn ba trăm một vé, đó chỉ là vào ngày chủ nhật, ngày lễ mà thôi. Chẳng qua có chuyện buồn cười đó là Disneyland còn có vé năm. Mua một vé sáu trăm ba mươi tệ là có thể vào trong này cả năm.
"Ha ha, nếu nhà có em bé vậy mua vé năm là hay nhất" Dương Minh cười nói.
"Em vẫn còn là trẻ con, nghĩ xa quá đó" Tiếu Tình cười nói.
"Không xa đâu, hay là hai chúng ta sinh một đứa?" Bên cạnh không có người ngoài, Dương Minh ăn nói cũng trở nên tùy tiện.
"." Mặt Tiếu Tình trở nên ảm đạm, cúi đầu không nói.
Dương Minh thấy vẻ mặt của Tiếu Tình, lúc đầu còn có chút kỳ quái. Nhưng ngay sau đó nhớ đến lời Tiếu Tình nói với mình hôm qua lúc hai người uống rượu. Tiếu Tình không thể sinh con.
"Xin lỗi, chị Tiếu Tình, em không cố ý nói như vậy" Dương Minh vội vàng xin lỗi.
"Quên đi, không có gì. Hì hì" Tiếu Tình cười cười, vẻ mặt khôi phục bình thường: "Không thể mang thai không phải tiện nghi cho cậu nhóc này à"
"A." Dương Minh không nghĩ tới tâm trạng của nàng điều chỉnh nhanh như vậy. Vốn định an ủi nàng mấy câu, nhưng nàng lại trêu mình chứ.
Tiếu Tình đã trải qua chuyện lần đó, tâm trạng thành thục hơn người bình thường nhiều. Nàng có thể khống chế rất tốt tình cảm của mình, nàng trân trọng Dương Minh nên luôn lấy lợi ích của hắn làm hàng đầu. Như một người vợ quan tâm đến Dương Minh.
"Được rồi. Nói không đúng sự thật gì hết. Chị và em sinh con? Vậy bố mẹ thì sao? Con chúng ta gọi bố mẹ là ông nội bà nội hay là ông ngoại bà ngoại? Nói chuyện mà không biết suy nghĩ?" Tiếu Tình nói Dương Minh.
"Hắc hắc." Dương Minh thực ra không nghĩ đến vấn đề này. Nghe thấy Tiếu Tình nói như vậy, không khỏi có chút xấu hổ.
Đến Disneyland chủ yếu có các nhân vật hoạt họa, chụp bức ảnh lưu niệm ở nơi này. Bởi vì hai người đi đôi nên không thể nào tự chụp được. Cho nên Dương Minh tìm một thợ ảnh phụ trách chụp.
Lúc mới đầu Tiếu Tình còn hơi e ngại, lúc chụp cố gắng không quá thân mật với Dương Minh. Chẳng qua sau này hai người chơi thoải mái, không e ngại nhiều đến vậy, chụp ảnh như một đôi tình nhân.
Nhất là lúc Dương Minh ôm Tiếu Tình quay nàng một vòng trên không trung, thợ chụp ảnh khen không ngớt.
Giữa trưa hai người ăn cơm ở khách sạn trong Disneyland. Ở đây mặc dù rất đắt nhưng Dương Minh đang là triệu phú, không việc gì phải lo lắng.
"Dương Minh, em bây giờ có phải nên nói thật với chị không? Em và Trần Mộng Nghiên kia rốt cuộc có quan hệ gì?" Tiếu Tình chỉ vào ảnh hoàng tử trong tay Dương Minh mà hỏi.
"A. chị Tiếu Tình, hình như chị đang ghen à?" Dương Minh ngượng ngùng cười cười. Vừa nãy khi mua cái này, Tiếu Tình còn cảm thấy khó hiểu. Đây không phải thứ các cô bé thích sao, Dương Minh mua làm gì? Vì vậy mới tò mò hỏi, Dương Minh lúc ấy không để ý, thuận miệng nói mua tặng Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên hơi nghi hoặc, nếu là bạn học bình thường thì không việc gì phải mua quà như vậy chứ? Hơn nữa lúc trước Tiếu Tình đã thầm đoán quan hệ giữa Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
"Chị ghen gì chứ. Chị không phải bạn gái của em" Tiếu Tình cười cười, nàng ra vẻ: "Chị là chị của em. Em có bạn gái, chị càng mừng"
Chẳng qua Tiếu Tình càng như vậy, Dương Minh càng cảm thấy có lỗi với nàng. Vì thế không dấu diếm gì, thành thật nói: "Tiếu Tình, thực ra Trần Mộng Nghiên cũng là bạn gái của em. Chẳng qua bọn em đang có mâu thuẫn"
"Chị đoán đúng thật. Hì hì. Chẳng qua em phải gọi chị là chị Tiếu Tình. Thói quen này của em không tốt, mãi thành quen, đến lúc đó trước mặt người khác em cũng như vậy, người ta sẽ coi em không lễ phép" Tiếu Tình cười ranh mãnh: "Em không phải gọi chị là bác gái sao?"
"A. cái này." Dương Minh đầu đầy mồ hôi, lúc đó Tiếu Tình nói hắn là lưu manh, nên hắn mới tức giận mà nói nàng như vậy. Bây giờ chuyện đã qua lâu như thế mà nàng lại nhắc tới. Dương Minh không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng năng lực phản ứng của Dương Minh rất nhanh: "Chị cũng cho em là lưu manh còn gì. Em hiển nhiên sẽ không cho rằng chị là bác gái. Tối qua chúng ta không phải hiểu rõ nhau sao?"
"Bép xép" Tiếu Tình cười cười, tiếp tục nói: "Vậy để chị đoán xem nhé. Em và Trần Mộng Nghiên vì sao lại giận nhau? Chị cảm thấy tám phần là do Lam Lăng? Có phải không cậu em háo sắc?"
"Khụ khụ" Dương Minh bị Tiếu Tình nói thế làm cho đỏ mặt, đành phải ho khan che giấu.
"Thế nào, chị đoán đúng rồi hả?" Tiếu Tình cười đắc ý.
"Đại khái là như vậy." Dương Minh cười khổ nói.
"Nói với chị đi, rốt cuộc có chuyện gì?" Tiếu Tình vừa ăn vừa nói.
Dương Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện với Tiếu Tình. Tiếu Tình luôn nghĩ vì mình như vậy, nàng sẽ không hại mình nên Dương Minh không hề lo lắng.
Vì thế Dương Minh nói chuyện của hắn và Trần Mộng Nghiên lúc ở cấp ba, sau đó hiểu lầm nhau, gặp Lam Lăng ở Vân Nam, trúng Tâm cổ Miêu tộc.
Sau đó là chuyện đóng cửa sổ, bị Trần Mộng Nghiên biết sự thật, hai người đang chiến tranh lạnh.
Tiếu Tình nghe xong không hề nghi ngờ. Nàng cảm thấy Dương Minh sẽ không bịa chuyện lừa mình. Bởi vì lập trường của Tiếu Tình rất kiên định, với người ngoài nàng chính là chị nuôi của Dương Minh, không bao giờ can thiệp vào việc riêng của hắn.
"Em đã nói như vậy, chuyện này giống như không nên trách em" Tiếu Tình gật đầu, sau đó lại hỏi: "Đúng, hôm qua em và chị ****, Tâm cổ kia có lây sang chị không?"
"Có lẽ là không, Tâm cổ này chỉ có tác dụng với đàn ông mà thôi?" Dương Minh lắc đầu.
"Vậy em quyết định như thế nào? Cứ tiếp tục chiến tranh lạnh sao?" Tiếu Tình hỏi ngược lại.
"Nếu không thì biết làm sao giờ? Mộng Nghiên không để ý đến em, em lại sợ không dám hỏi, sợ cô ấy càng ghét em" Dương Minh nói.
"Cái này cũng đúng, chị già rồi không rõ suy nghĩ của các cô bé. Về chị sẽ phân tích giúp em xem sao" Tiếu Tình gật đầu nói.
"Ai nói chị già. Chị Tiếu Tình, da của chị còn sáng bóng hơn các cô gái, trên mặt không một nếp nhăn" Dương Minh vội vàng nói.
"Hì hì, em không phải nịnh chị đó chứ. Không sao, em thích là được" Tiếu Tình gật đầu.