"Chị Tiếu Tình, sao chị không mua một ít đồ thời trang?" Dương Minh hỏi.
"Haha, ngày nào chị cũng đến trường, mặc đồ thời trang cho ai xem?" Tiếu Tình cười nói.
"Bình thường lúc nghỉ ngơi, thứ bảy chủ nhận chị không ra ngoài sao?"
"Bình thường đều không thể đi ra ngoài, hơn nữa ra cửa mặc đồng phục cũng được mà!"
"Bây giờ không phải có em sao. Chị đi với em ra ngoài còn mặc đồng phục, không cảm thấy mình lớn hơn sao!" Dương Minh đề nghị: "Đi, hai ta đi mua đồ chị em thôi"
"Đồ chị em? Đó là cái gì?" Tiếu Tình kỳ quái hỏi, cho đến bây giờ nàng chưa từng nghe qua đồ chị em.
"Ặc. là cái kiểu đồ giống nhau đó mà, làm cho người ta vừa nhìn là đã biết người một nhà." Dương Minh giải thích.
"Em. đừng có hại người chứ! Em nói là đồ tình nhân đúng không?" Tiếu Tình tức giận nhìn Dương Minh một cái, nói: "Còn nói là đồ chị em, thật là già mồm"
"Haha, em chỉ đùa chút thôi" Dương Minh cười gượng hai tiếng.
"Được rồi, chị đi mua vài bộ trang phục trẻ trẻ là được chứ gì!" Tiếu Tình cảm thấy mình nên ăn mặc cho trẻ lại một chút, mặc kệ nói thế nào, bây giờ đang có quan hệ kia kia với Dương Minh, tuy rằng không công khai, nhưng làm giảm chênh lệch giữa hai người đi một chút cũng thoải mái.
Dương Minh ngoài việc tư vấn cho Tiếu Tình mua đồ, thì bản thân cũng sắm điên cuồng, đương nhiên cái đống đó là mua cho người khác, ví dụ như mua một bộ cho cha mẹ, mua cho Dương Tiểu Ba một đôi giày nike, mua cho Dương Lệ một bộ trang điểm, mua cho Tôn Khiết một bộ trang sức nhỏ, mua cho Triệu Oánh một lọ nước hoa. Về phần tiểu tử trương Tân ham chơi kia, Dương Minh mua cho hắn một bộ địa Griselda cùng với cái gameboy. Bởi vì trước kia đã nghe thằng ku này nói sơ qua, nên cũng hiểu biết sơ sơ, vì thế cũng đi kiếm, nhưng tựa hồ đã hết hàng, Dương Minh đi dạo lòng vòng trong khu trò chơi mà cũng không mua được. Trừ những thứ trên ra, Dương Minh còn mua cho mình một bộ đồ.
Đương nhiên, những người khác cũng mua một chút, khi Dương Minh và Tiếu Tình trở về khách sạn, mới phát hiện ra hai tay đã đầy ấp túi đồ!
Chẳng qua, tài xế taxi thấy vậy cũng không trách, vì nhiều du khách đến Hồng Công cũng mua sắm điên cuồng như hai người Dương Minh, cho nên chỉ cười nói: "Hai vị là du khách sao?"
"Đúng vậy, haha, có phải vì chúng tôi mua quá nhiều thứ?" Dương Minh cười nói.
"Cũng không phải, có rất nhiều người địa phương cũng đến đây mua sắm điên cuồng, nhưng các người mua nhiều thứ lẫn lộn như vậy, người địa phương không mua những thứ đó làm gì" Tài xế chỉ vào những thứ trong tay Dương Minh nói: "Quan trọng nhất là, các người đi đến khách sạn, chứ không phải thôn ốc."
Dương Minh choáng váng, nói đi nói lại cũng chỉ vì mình đi đến khách sạn, còn tưởng đâu là có gì đó ghê gớm lắm.
Trở về khách sạn, Lưu Duy Sơn đã xong hội nghị trao đổi, đang ngồi trong phòng trò chuyện với Sở Tuệ Phương, thấy Dương Minh và Tiếu Tình về, cao hứng nói: "Hôm nay hai đứa thu hoạch được gì không?"
"Rất tốt, ba mẹ, con và Dương Minh mua cho hai người hai bộ quần áo nè, lát nữa ba mẹ nhớ thử nha" Tiếu Tình cười nói.
"Tốt! Nhưng chúng ta đi ăn trước đi, ba mẹ chờ hai con đã lâu rồi" Lưu Duy Sơn gật đầu.
Đoàn người đến khách sạn ăn đơn giản, Lưu Duy Sơn vốn không thích cuộc sống ồn ào, cho nên đơn giản một chút cũng tốt, người một nhà cùng ăn cơm với nhau mới là vui sướng nhất.
"Tối nay nghi ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ trở về đông hải" Sau khi ăn xong, Sở Tuệ Phương nói.
Dương Minh ngồi bên cạnh gật đầu, nhìn Tiếu Tình cười cười, Tiếu Tình cũng không để ý đến hắn, gật đầu nói: "Dạ, hôm nay đi dạo phố cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi, ba, mẹ, hai người cũng nghỉ ngơi sớm nha!"
Dương Minh nhất thời buồn bực, xem ra ý tưởng tối nay muốn gần gũi Tiếu Tình đã đi về nơi xa lắm.
Trên tầng 22, Lưu Duy Sơn và Sở Tuệ Phương cùng trở về phòng, sau đó Dương Minh và Tiếu Tình đều chuẩn bị trở về phòng. Tiếu Tình đang mở cửa ra, thì Dương Minh đã không thể nhịn được kêu lên: "Chị Tiếu Tình."
Tiếu Tình quay đầu, trong ánh mắt không chút gì bất ngờ, chỉ cười cười, sau đó cần chìa khóa phòng đưa cho Dương Minh, không cần ngôn ngữ, Dương Minh cũng hiểu được tâm tử của nàng.
Dương Minh vui mẻ mở cửa phòng, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì Tiếu Tình đã quay người về phòng.
Dương Minh chỉ đành phải lắc đầu cười khổ, xem ra Tiếu Tình tuy rằng ngầm đồng ý, nhưng vẫn không muốn đem chuyện này để lộ ra.
Trở về phòng, Dương Minh tắm rửa một cái, sau đó mặc đồ ngủ, rồi mang theo một bộ đồ sạch sẽ ra phòng, hắn sợ nửa đêm ngủ quên, rồi sáng hôm sau xuất hiện trong phòng Tiếu Tình với bộ đồ ngủ vậy thì không thể không làm cho Lưu Duy Sơn và Sở Tuệ Phương nghi ngờ!
Dương Minh bước ra ngoài, đặt cái bảng" Xin đừng quấy rầy" ngoài cửa, rồi mới rời phòng.
Dương Minh nhin trái phải hành lang, không phát hiện ra người nào, mới rón rén bước lại phòng Tiếu Tình, trên thực tế thì tầng 22 này toàn là khách quý ở, lại là tầng cao nhất, cho nên trong hành lang có rất ít người. Cho dù là nhân viên phục vụ, nếu không có khách kêu, bọn họ cũng không qua lại ở hành lang này. Bởi vì bọn họ đều biết, đa phần những người có thân phận đều thích thanh tịnh.
Dùng chìa khóa phòng để mở cửa ra, Dương Minh đi vào, lấy cái bảng" Xin đừng quấy rầy" treo bên ngoài.
Hả? Trong phòng Tiếu Tình tự nhiên tối thui, không bật đèn! Dương Minh đi vào phòng, phát hiện ra Tiếu Tình đang nằm trên giường, xem ra đang ngủ!
Không thể nào? Trở về liền ngủ? Dương Minh có chút uể oải, bất quá hắn biết, chuyện như vậy không thể ép buộc được! Không thể bắt nàng đè xuống, rồi abc xyz với mình, nhưng vậy chẳng những là không tôn trọng Tiếu Tình, mà cho dù làm được, cũng không thoải mái.
Nghĩ đến đây, Dương Minh thở dài một hơi, ôm Tiếu Tình ngủ cũng là một chuyện tuyệt vời, không phải sao? Dương Minh cởi áo ngủ ra, sau đó chui nhanh vào trong chăn Tiếu Tình.
Dương Minh nhẹ nhàng ôm Tiếu Tình, đang chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì đôi môi nóng bỏng của Tiếu Tình đã hôn đến hắn! Thì ra, Tiếu Tình vẫn còn thức!
Không cần ngôn ngữ, hai thân thể đầy nhiệt lao vao nhau, làm ra những giai điệu tuyệt vời.
Dương Minh và Tiếu Tình đều biết, cơ hội như vậy, khi trở về tùng giang khẳng định sẽ không còn nhiếu, trên thực tế là rất hiếm. Tiếu Tình cũng sẽ giữ khoảng cách với Dương Minh¸ bằng không để cho người ta thấy được, thì sẽ rất là mất mặt và nhục nhã.
Cho nên tối hôm nay, hai người không ngừng cuốn lấy đối phương, một người phụ nữ bị lửa tình thiêu đốt, giống như một ngọn lửa cháy trên thảo nguyên, trong nháy mắt có thể lan ra khắp đồng cỏ.
Giờ bay là sáu giờ sáng hôm sau, cho nên năm giờ sẽ xuất phát ở khách sạn, nhưng hai người vẫn abc đến gần bốn giờ! Dương Minh mệt lả người, Tiếu Tình cũng rất là phê và tê chẳng qua, cái cảm giác kia cũng chỉ là cảm giác cơ thể, còn tinh thần của nàng cũng chẳng tốt đẹp gì hơn so với Dương Minh, cả đêm không ngủ, hai con mắt thâm quầng, nhưng có lẽ không nghiêm trọng như Dương Minh.
Chỉ còn một giờ, nhưng Dương Minh và Tiếu Tình vẫn không có ý định ngủ lại, vội vàng đi tắm nước nóng để hồi phục tinh thần, Dương Minh nhanh chóng mặc quần áo rồi trở về phòng thu dọn hành lý.
Trước khi đi, vẫn có chút luyến tiếc không chịu rời đi.
"Sao vậy?" Tiếu Tình cười hỏi.
"Chị Tiếu Tình, em." Dương Minh không biết nên nói như thế nào.
"Được rồi, ngoan nào! Đến đây, chị ôm một cái" Tiếu Tình cười cười đi tới, làm ra vẻ giống như sắp ôm một đứa bé, sau đó" Chụt" một cái, hôn lên mặt của Dương Minh, nói: "Được chưa?"
"Hắc hắc" Dương Minh có chút ngượng, cười gượng rời phòng Tiếu Tình.
Dương Minh đi rời, Tiếu Tình cũng thở dài, nàng phát hiện ra mình thật sự đã yêu Dương Minh rồi, đã yêu một người nhỏ hơn mình mười tuổi! Sao có thể tiếp tục được chứ. Tiếu Tình âm thầm nhắc nhở mình, phải duy trì đầu óc thanh tỉnh, ngàn vạn lần không được vì tình cảm chi phối mà gây ra bất kỳ áp lực nào cho Dương Minh.
Có đôi khi, tình yêu đến chỉ đột nhiên như vậy đó. Trong nháy mắt, một nụ hôn, một cái ôm, một cái nhìn, cũng có thể làm cho một người không thể quên mình.
Dương Minh đương nhiên không biết ý tưởng của Tiếu Tình, phiền muộn bước về phòng, thu dọn hành lý, nhìn những thứ mua về cho bạn bè, Dương Minh bắt đầu nhức đầu, sớm biết như vậy, không bằng quay về tùng giang tìm một cửa hàng nào đó để mua, rồi lừa họ là mang về từ Hồng Công là được!