Cảm thán rất nhiều, rồi bà không khỏi oán trách vận mệnh bất công. Cũng cũng là con gái, mà sao lại có đến hai cuộc sống khác nhau! Một ở trên trời một dưới đất!
Con gái của mình từ nhỏ đến lớn còn chưa có bất cứ món đồ hàng hiệu nào, cũng không có bất kỳ đồ trang điểm nào, mà cô gái kia lại có toàn là đồ mỹ phẩm nhập khẩu, Trầm Nguyệt Bình cũng cảm thấy có lỗi với con gái
.
Cho nên, Trầm Nguyệt Bình tương đối có ấn tượng với cái túi xách kia! Bây giờ, bà nhìn cái túi xách trong tay, rất giống với cái túi năm xưa, trong lòng không khỏi khiếp sợ!
Nhưng đồng thời, bà cũng vui vì con gái, nhưng ở phương diện khác lại có chút lo lắng, lễ vật này không phải rất quý trọng sao? Chẳng qua nhìn biểu tình của Dương Minh, bà cũng không có ý định nói ra giá trị túi xách, tránh cho con gái suy nghĩ quá nhiều.
Vì thế cũng không có ý định tiếp tục đề tài này: "Cái túi này rất tốt, nhìn rất đẹp, rất thích hợp với Vân nhi nhà dì, con nói có phải không Dương Minh?"
"Đúng vậy, con cũng thấy thế" Dương Minh cười gật đầu.
"Mẹ, hai người nói cái gì vậy" Lâm Chỉ Vận nhìn mẹ và Dương Minh kẻ hát người bè, có chút ngượng ngùng nói: "Đúng rồi, ba đâu mẹ?"
"Ba của con hả, ổng nói hôm nay sẽ về sớm, mà sao vẫn chưa thấy về?" Trầm Nguyệt Bình nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Mẹ nhắc ba con mua vài món về, buổi tối chúng ta sẽ không nấu cơm!"
"Ồ, vậy gọi cho ba, để ba về sớm một chút đi!" Lâm Chỉ Vận nói.
"Ừ, để mẹ gọi cho ba con!" Nói xong Trầm Nguyệt Bình đứng dậy đi về phía điện thoại, bấm số di động của chồng.
"Alo, lão Lâm hả, bạn trai của Vận nhi đến rồi, chừng nào ông về?" Trầm Nguyệt Bình hỏi.
"Đang trên đường về, về ngay đây, hôm nay ở khách sạn xảy ra vài chuyện!" Lâm Trường Thanh trả lời.
"Khách sạn? Xảy ra chuyện gì?" Trầm Nguyệt Bình lo lắng hỏi.
"Về nhà rồi nói, tôi đang đi tàu điện, tín hiệu không được tốt lắm." Lâm Trường Thanh đáp.
"Ừ, chúng tôi ở nhà chờ ông đó!"
Cúp điện thoại, Trầm Nguyệt Bình nói với Lâm Chỉ Vận: "Ba của con đang đi tàu điện về, sẽ về ngay thôi!"
"Tàu điện ngầm? Sao lại không nói sớm, Chỉ Vận, biết vậy hồi nãy đi đón chú Lâm là được rồi!" Dương Minh oán trách.
"Em cũng không biết ba tan ca sớm như vậy, vì bình thường phải đến chín giờ tối mới thay ca!" Lâm Chỉ Vận nói.
"Dương Minh, nhà của con làm gì?" Thừa dịp có thời gian, Trầm Nguyệt Bình bắt đầu tìm hiểu Dương Minh.
"Mẹ, cái này không phải tối qua con đã nói rồi sao, bây giờ đừng hỏi nữa" lâm chi vận sợ Dương Minh nói sai, vội vàng chặn lại.
"Mẹ chỉ tùy tiện hỏi thôi, tâm sự việc nhà cũng không được sao?" Trầm Nguyệt Bình còn tưởng con gái bênh vực cho Dương Minh, có chút mất hứng, thật sự là con gái lớn là con gái của người ta mà.
"Chỉ Vận, không sao đâu, để anh nói cũng được mà!" Dương Minh cười gật đầu: "Dì Trầm, ba của con là công nhân của bến xe đò Tùng Giang, mẹ con làm công cho xã khu"
"Hả?" Trầm Nguyệt Bình còn tưởng cha mẹ Dương Minh là ông bà chủ lớn, nhưng thật không ngờ chỉ là công nhân, lại còn làm công cho xã khu! Vậy tiền của Dương Minh từ đâu mà có?
"Sao vậy dì Trầm?" Dương Minh có chút kỳ quái nhìn Trầm Nguyệt Bình.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Vận nhi nói trong túi xách của nó có một vạn đồng là của con phải không, còn có tiền xem bệnh của ba nó. Điều kiện trong nhà của con không phải tốt lắm sao?" Trầm Nguyệt Bình nói rất uển chuyển, nhưng vẫn có sự hoài nghi bên trong, bà cho rằng Dương Minh đang gạt bà.
"Ơ?" Dương Minh lập tức hiểu được ý của Trầm Nguyệt Bình, vì thế cười giải thích: "Dì Trầm, kỳ thật con làm ăn kinh doanh với bạn học, tiền này là tự mình kiếm!"
"Vậy con kinh doanh cái gì? Làm ăn theo hình thức nào?" Trầm Nguyệt Bình vẫn tiếp tục hỏi tới.
"Con làm chung với một người bạn tốt, nhà hắn kinh doanh đá quý, con hỗ trợ cho công ty của nhà hắn, cũng học được một chút kinh nghiệm về đá quý, mấy ngày trước đi Hồng Công vì để bàn chuyện làm ăn" Dương Minh cũng nửa thật nửa giả nói ra.
"Ra vậy! Thật không đơn giản, gây dựng sự nghiệp từ thời học sinh! Vậy một tháng con kiếm được bao nhiêu?" Trầm Nguyệt Bình thật sự kinh ngạc, nếu đúng như lời Dương Minh nói vậy thì con gái mình quả thật đã nhặt được của quý! Loại con trai ham cầu tiến trong sự nghiệp này bây giờ rất là khó kiếm nha!
"Không nhất định, đại khái là khoảng vài vạn đồng" Dương Minh tùy tiện nói ra một con số, cứ như vậy, về sau còn chừa đường sống: "Dựa theo năng lực và nghiệp vụ mà tính tiền"
"Mấy vạn đồng?" Lúc này không chỉ riêng Trầm Nguyệt Bình kinh ngạc, ngay cả Lâm Chỉ Vận cũng âm thầm cắn lưỡi, bản thân mỗi tháng chỉ kiến được hơn một ngàn đồng đã thấy nhiều rồi, Dương Minh có thể kiếm được đến mấy vạn!
Trầm Nguyệt Bình thì bất ngờ nhiều hơn, càng xem trọng Dương Minh hơn! Cho nên cũng không tức giận chuyện Dương Minh và con gái mình phát sinh quan hệ sớm.
"Cái này còn chưa nói, mấy ngày nữa con có thể mở một công ty riêng, đến lúc đó mời Chỉ Vận đế hỗ trợ một chút, nàng không phải học quản lý công thương sao, có đất dụng võ rồi" Dương Minh nói.
"Cái gì? Nhờ em?" Lâm Chỉ Vận sửng sốt, nàng không ngờ Dương Minh lại còn muốn mở công ty riêng, còn muốn nhờ mình hỗ trợ! Không khỏi nghi hoặc nhìn Dương Minh, ý là: Hai ta chỉ quan hệ giả bộ thôi? Tại sao bạn còn muốn mình đi làm cho công ty của bạn?
Dương Minh làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Con thấy Chỉ Vận dạy kèm cực quá, mà kiếm lại không bao nhiêu tiền cả, không bằng đến chổ con phát huy tài năng! Lần trước con đã nhắc qua với nàng, nàng sợ dì không đồng ý!"
"Tại sao dì lại không đồng ý chứ?" Trầm Nguyệt Bình nghe Dương Minh nói xong, cười vui vẻ, nếu Dương Minh đồng ý để con gái đến công ty hỗ trợ, vậy có nghĩa là về sau hắn sẽ không bỏ rơi con gái mình, bằng không thì sao có thể để con gái tham gia nhiều chuyện của hắn. Thân làm cha mẹ, bà làm sao mà có thế không vui chứ? Nghe Dương Minh nói con gái vì sợ mình không đồng ý, vội vàng nói: "Vận nhi, đây là một cơ hội rèn luyện tốt, người khác cầu còn không được, con đã có cơ hội này thì nên quý trọng! Hơn nữa Dương Minh mở công ty cũng nên để người nhà quản lý, phòng ngừa nhân viên sẽ lừa gạt các con!"
"Mẹ. con." Lâm Chỉ Vận sốt ruột nhìn Dương Minh, rốt cục là có chuyện gì thế này! Không phải đãhắn cố ý ăn nói lung tung để làm cho mẹ vui sao?
"Tốt rồi, chuyện này quyết định như vậy đi!" Trầm Nguyệt Bình phán.
"Dạ" Dương Minh cười gật đầu, trong lòng thầm nói, Lâm Chỉ Vận không thể nào cự tuyệt trợ giúp mình, mẹ em đã đồng ý rồi, em cũng không thể vi phạm được đúng không? Haha, cái chiêu đường cong cứu quốc này xem ra vấn rất hữu dụng!
Lâm Chỉ Vận còn định nói thêm gì nữa, thì một người đàn ông trung niên đẩy cửa ra: "Lâm Lâm, nghe nói con dẫn bạn trai về nhà phải không?"
Người này chính là cha của Lâm Chỉ Vận, Lâm Trường Thanh. Nói thật, ông rất kinh ngạc với việc con gái có bạn trai! Cái này không có dấu hiệu gì hết mà!
So với Trầm Nguyệt Bình đã phát hiện ra chút manh mối từ sớm, Lâm Trường Thanh thì cái gì cũng không biết, tuy rằng con gái đã đến tuổi biết yêu, nhưng chuyện gì cũng cần phải tiến hành theo chất lượng, đúng không? Bây giờ Lâm Trường Thanh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, thì đột nhiên nhận được điện thoại, vợ báo rằng con gái dẫn bạn trai đến nhà làm khách tối nay!
Trong lúc nhất thời, Lâm Trường Thanh không biết nên làm thế nào! Ông không phản đối việc con gái yêu đương, nhưng không biết xử lý như thế nào, cũng may Trầm Nguyệt Bình đã dặn trước, hôm nay là để xem nhân phẩm bạn trai, rồi mới quyết định, cho nên cũng chưa nói cho ông biết việc con gái đã có quan hệ với người đó. Vì thế Lâm Trường Thanh cũng không sốt ruột lắm.
"Vị này chính là chú Lâm sao?" Dương Minh chủ động đứng dậy giới thiệu: "Con là bạn trai của Chỉ Vận, cùng học tại trường đại học Tùng Giang"
"À, thì ra là bạn học của Lâm Lâm! Xin chào!" Lâm Trường Thanh gật đầu, trên mặt ông cũng không nhìn ra hỉ nộ ái ố đâu cả.
"Đúng rồi, lão Lâm, Dương Minh mang lễ vật đến đây, vốn tôi muốn đem đi cất, nhưng đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ, nên tôi để lại cho ông!" Bây giờ Trầm Nguyệt Bình rất hài lòng với Dương Minh, cho nên bắt đầu nói tốt cho hắn.
Bà biết Dương Minh mang lễ vật là rượu đến cho Lâm Trường Thanh, bình thường bà không cho phép Lâm Trường Thanh uống rượu, nhưng lần này đặc cấp vì nể mặt Dương Minh.