"Em sao biết chứ, không phải do anh làm ra sao" Lâm Chỉ Vận mặt mày khó coi nói.
"Anh cũng chỉ nghĩ cho em được mặt mũi chứ" Dương Minh rất vô tội nói.
"Em biết, xin lỗi Dương Minh, vừa nãy em kích động quá" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói, cũng hiểu được hắn vì tốt cho mình nên mới làm như vậy, chỉ là làm có hơi quá mà thôi.
"Bỏ đi, nếu không anh làm thì làm cho trót. Cùng lắm thì sau này mẹ em muốn gặp anh, em gọi điện cho anh là được rồi" Dương Minh giả vờ không thể tránh khỏi, nói.
"Như vậy sẽ làm phiền anh." Lâm Chỉ Vận rất cảm kích nói. Nàng thực ra không nghĩ theo điều khác. Dù sao cũng là do nàng yêu cầu Dương Minh đóng làm bạn trai của mình, nàng đương nhiên còn không biết Dương Minh còn có mục đích khác. Theo Lâm Chỉ Vận nghĩ, Dương Minh không thể nào theo đuổi nàng. Thứ nhất, hắn nghe nói mình không còn trong trắng, có biểu hiện chán ghét mình. Thứ hai hình như hắn đã có bạn gái? Chẳng qua nghĩ đến đây trong lòng Lâm Chỉ Vận đột nhiên có chút trống vắng.
Đến đại sảnh Thiên thượng nhân gian, quản lý nhìn một cái là nhận ra Dương Minh. Đây không phải là bạn của Vương thiếu gia sao. Là quản lý đại sảnh, trí nhớ và ánh mắt là quan trọng nhất, ở rất nhiều tình huống một ít nhân vật quan trọng, bọn họ nhìn một cái là có thể nhận ra.
Cho nên khi quản lý thấy Dương Minh, hắn lập tức đi lên đón: "Dương tiên sinh, anh đã tới"
"Ồ?" Dương Minh có chút khó hiểu, người quản lý này sao lại nhận ra mình.
"Là thế này, lần trước Dương tiên sinh đến đây, tôi vẫn nhớ, anh là bạn của Vương Chí Đào, Vương thiếu gia" Quản lý nói.
"Thì ra là như vậy" Dương Minh thầm nghĩ trong lòng, nhưng không có nói gì, xem ra tên quản lý này có thể giúp mình hết, vì vậy nói: "Anh chuẩn bị một phòng cho tôi, tôi và hai trưởng bối đến đây ăn cơm. Đồ ăn thì anh mang món ăn ngon lên, ngoài ra mang một chai rượu ngon"
"Vâng, Dương tiên sinh" Quản lý gật đầu đáp, sau đó sai một nhân viên phục vụ dẫn Dương Minh vào căn phòng.
Thấy Dương Minh khá quen quản lý nơi này, Lâm Chỉ Vận khó hiểu hỏi: "Dương Minh, anh hay đến mấy nơi như thế này?"
"Đã đến mấy lần" Dương Minh thầm nghĩ, anh *** em ở đây mà. Chẳng qua lời đó bây giờ không thể nói ra.
Vào đến phòng, Dương Minh liền sai nhân viên phục vụ có thể mang đồ ăn lên, sau đó trò chuyện với Lâm Trường Thanh. Trầm Nguyệt Bình, hắn đã đối phó xong. Bây giờ Dương Minh phải đối phó được Lâm Trường Thanh nữa. Đến lúc đó bố mẹ Lâm Chỉ Vận đứng ở phía mình, còn sợ không hòa tan được trái tim cô bé Lâm Chỉ Vận này sao?
"Dương tiên sinh, có thể mở rượu Mao Đài ra không?" nhân viên phục vụ bưng một cái mâm lên, bên trên để một chai rượu Mao Đài.
"Mở ra đi" Dương Minh gật đầu nói.
"Vâng, Dương tiên sinh, đây là giấy chứng nhận rượu Mao Đài, mời anh xem" Vừa nói, nhân viên phục vụ liền đưa giấy chứng nhận cho Dương Minh xem.
Dương Minh nhìn một cái, nói: "Đưa cho chú Lâm xem đi, tôi không hiểu mấy cái này"
"Vâng" nhân viên phục vụ nói xong, dùng hai tay đưa giấy chứng nhận cho Lâm Trường Thanh ngồi ở phía đối diện.
"." Lâm Trường Thanh không khỏi than thở: "Không ngờ là Mao Đài năm mươi năm" Lâm Trường Thanh gần đây làm việc trong khách sạn nên biết được không ít thứ. Vì dụ như chai rượu Mao Đài trên bàn, không có mười ngàn tuyệt đối không thể mua được. Bây giờ hắn mới tin Dương Minh có tiền.
"Chú Lâm, nào, cháu rót cho chút một chén" Dương Minh cầm lấy chai rượu mà nhân viên phục vụ đã mở ra, sau đó đứng dậy rót rượu cho Lâm Trường Thanh.
Lâm Trường Thanh thấy Dương Minh lễ phép như vậy, trong lòng rất cao hứng, vội vàng giơ chén lên nhận rượu. Mà lúc này nhân viên phục vụ cũng đã rót nước ngọt cho Lâm Chỉ Vận và Trầm Nguyệt Bình.
Rót cho Lâm Trường Thanh xong, Dương Minh rót cho mình đầy một chén, sau đó cầm lấy chén rượu nói: "Chú Lâm, cháu và Chỉ Vận từ cấp ba đã thích nhau, đến hôm nay mới đến gặp cô chú, cháu cảm thấy hơi xấu hổ. Chén rượu này cháu kính cô chú, cháu uống hết, mời cô chú"
Nói xong, Dương Minh chén lên, uống cạn, rượu vào sạch trong bụng, rất nóng bỏng.
Dương Minh mặc dù có thể uống, chẳng qua uống hết cả chén lớn thế này vẫn rất khó chịu.
"Được, cháu rất sảng khoái" Lâm Trường Thanh cười giơ chén rượu lên nhấp một ngụm. Hắn là người thích rượu, uống cạn cùng Dương Minh không có vấn đề gì. Nhưng tình huống bây giờ, Dương Minh là vãn bối, Lâm Trường Thanh cũng không thể nào uống cạn. Huống hồ đây là Mao Đài, Lâm Trường Thanh muốn nhấp nháp từng chút một.
Dương Minh uống hết chén, ruột gan nóng rực, nếu trưa mà không ăn gì thì có lẽ chắc không chịu nổi. Hít vào một hơi thật sâu, Dương Minh mới coi như bình tĩnh lại, Dương Minh vẫn uống được tiếp, hơi nóng bỏng một chút không có vấn đề gì. Nhưng hắn không muốn uống nữa, vì vậy ra vẻ không thoải mái, nhíu mày rồi nói: "Cháu uống một chén này thôi ạ, cháu sẽ đổi đồ uống, xin lỗi chú Lâm"
"Không sao, không sao" Lâm Trường Thanh khoát tay. Bây giờ hắn đã hơi thích Dương Minh. Cậu nhóc này không tệ, không những có dũng khí mà còn thành thật, không uống được sẽ không uống. Không giống những kẻ uống say còn luôn miệng bảo mình chưa say. Hắn đâu biết rằng đây là Dương Minh cố ý khiêm tốn.
Lâm Chỉ Vận nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Dương Minh, không khỏi cảm động. Hắn đang vì mình, nếu không việc này đâu liên quan gì đến hắn.
Từ trước đến nay, Lâm Chỉ Vận luôn cho rằng Dương Minh là người tốt. Cho dù có chuyện đó, Lâm Chỉ Vận vẫn không cho rằng Dương Minh đã sai. Hắn không phải người như vậy. Hơn nữa sau này cũng đã chứng minh có người hãm hại hắn. Cho nên Lâm Chỉ Vận cảm thấy Dương Minh là người giúp kẻ khác mà không cần hồi báo, mới đáng trân trọng.
Cũng bởi vì như vậy nên Lâm Chỉ Vận chưa bao giờ nghi ngờ Dương Minh, đó là một hàng phòng ngự không bao giờ sụp đổ. Huống hồ quan hệ giữa hai người như vậy, Lâm Chỉ Vận đã miễn dịch với Dương Minh. Dù Dương Minh làm gì, Lâm Chỉ Vận cũng không cho rằng hắn có mưu đồ gì. Nếu có mưu đồ thì lần đầu tiên gặp mặt tại sao hắn không chiếm lấy mình?
Cho nên theo Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh rất tốt.
Một cô gái có suy nghĩ như vậy, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Dương Minh hiển nhiên không biết suy nghĩ của Lâm Chỉ Vận, vẫn thực hiện theo kế hoạch của hắn.
Sau khi uống chút rượu, bầu không khí bữa ăn trở nên ấm áp hơn. Lâm Trường Thanh và Dương Minh nói chút chuyện nhà và trường. Giờ phút này Lâm Trường Thanh mới cảm thấy Dương Minh không tệ, coi như chấp nhận quan hệ giữa hắn và con gái.
Tóm lại bữa ăn này rất vui vẻ, bình Mao Đài không uống hết, Dương Minh chủ động yêu cầu mang về cho Lâm Trường Thanh.
Mặc dù Lâm Trường Thanh cũng có thể làm như vậy, Lâm Trường Thanh cũng không phải là người sĩ diện, ăn cơm còn thừa mang về cũng là chuyện bình thường. Nhưng việc này do trưởng bối làm cũng có điểm không tốt lắm. Dương Minh chủ động nói ra khiến Lâm Trường Thanh đỡ phải mở miệng.
Dương Minh dùng thẻ thanh toán, bởi vì quản lý biết Dương Minh quen Vương Chí Đào nên chủ động giảm phần trăm cho hắn.
Ra khỏi khách sạn, Dương Minh lái xe đưa một nhà ba người về. Dương Minh biết tiến, biết thối không ở lại quá lâu, mà chủ động chào tạm Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình. Bởi vì Lâm Trường Thanh uống hơi nhiều, bây giờ muốn nghỉ cũng không giữ lại. Lâm Trường Thanh chỉ dặn dò Dương Minh sau này thường xuyên đến chơi.
Trầm Nguyệt Bình ở bên vừa cười vừa nói: "Để Dương Minh đến nhà chơi, em thấy đây là anh muốn lợi dụng cơ hội để uống rượu?"
"Ách. cái này." Lâm Trường Thanh đúng là có suy nghĩ này.
"Vận nhi, mau tiễn Dương Minh đi" Trầm Nguyệt Bình nói.
"Không cần đâu ạ. Cô Trầm, đã muộn thế này, Chỉ Vận là một cô gái ra ngoài cháu không yên tâm. Cô ấy tiễn cháu, cháu lại phải đưa cô ấy về" Dương Minh lắc đầu nói.
"Ha ha, nói cũng đúng. Vận nhi, thấy Dương Minh đối tốt với con không kìa" Trầm Nguyệt Bình rất cao hứng nói.
Nhìn theo Dương Minh rời đi, trong lòng Lâm Chỉ Vận đang rất phức tạp, có chút mê man. Chuyện nàng sợ nhất đã xảy ra. Người đàn ông này rốt cuộc lại một lần nữa xông vào cuộc sống của nàng.
Qua chuyện ngày hôm nay, Lâm Chỉ Vận không thể giữ khoảng cách với Dương Minh nữa, ít nhất mẹ nàng là người đầu tiên không đồng ý.
Tại sao? nàng muốn trốn tránh nhưng vận mệnh lại không ngừng cho nàng gặp Dương Minh. Lâm Chỉ Vận đang nghĩ không biết mình tìm Dương Minh làm bạn trai giả không biết là đúng hay sai?
Bỏ đi, đi một bước tính một bước. Bởi vì Lâm Chỉ Vận tin rằng Dương Minh sẽ không làm hại nàng, bởi vì hắn là người tốt.