Cẩn thận nghĩ lại, so với kĩ thuật đánh bài hôm qua, hoàn toàn là có thể dựa vào nhìn thấu, cho nên không cần nhớ nhiều kỹ xảo, như nhớ bài, tính bài. Chỉ cần có thể đóng giả y như thật, thì hoàn toàn có thể ứng phó! Nhưng bây giờ xem xong cái đĩa CD cấp cứu này mọi chuyện lại không như vậy, bây giờ một chút kiến thức y học Dương Minh đều không có, xem mấy thứ này, cũng giống như là nhìn lên trời vậy, không gì đặc biệt, huống hồ lại không có hứng thú với nó. Dương Minh chỉ vì muốn phát triển nên mới học, cho nên có chút buồn tẻ, tiến độ cũng rất chậm. Chẳng qua dù sao những thứ này cũng rất quan trọng, Dương Minh muốn làm một sát thủ đủ tư cách, thì phải học. Bằng không một ngày nào đó lỡ như mình bị thương mà gần đó không có bệnh viện, thì chẳng phải là bó tay sao?
Tắt CD đi, Dương Minh mở web ra, chuẩn bị xem tin tức, chợt nhớ lại lời của dương tiểu ba nói về Thư Nhã, vì thế lên google tìm tòi một chút.
Vốn dĩ Dương Minh không chú ý, nhưng bởi vì ngày đó Phương Thiên nói rằng muốn Dương Minh chú ý về các tin tức xã hội, hơn nữa Thư Nhã, cái tên này cũng gần giống với mối tình đầu của mình, cho nên Dương Minh muốn tìm hiểu một chút.
Dù sao Dương Minh cũng có chút tò mò, tại sao một ngôi sao như Thư Nhã lại có chiếc nhẫn này? Tuy rằng chiếc nhẫn này thuộc loại phổ biến, phát hành trong nước rất nhiều, nhưng tại sao lại trùng hợp như vậy? Tên thì rất giống, lại có chiếc nhẫn này, cho nên Dương Minh không thể không sinh một chút hoài nghi.
Dương Minh không suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng bình thường hắn cũng không chú ý đến các ngôi sao, nhưng hắn vẫn thường xuyên xem tin tức trên interet. Cho dù không cẩn thận chú ý, thì theo như lời dương tiểu ba nói, Thư Nhã là một ca sĩ nổi tiếng, vậy ảnh chụp của nàng khẳng định sẽ có rất nhiều trên mạng! Nhưng Dương Minh lại không nhớ được ảnh chụp của Tô Nhã, cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân hoài nghi của Dương Minh.
Dương Minh gõ vào hai chữ" Thư Nhã" trong google, bắt đầu tìm kiếm, hắn giật mình hoảng sợ khi thấy có đến mấy ngàn vạn trang web có liên quan! Xem ra" Thư Nhã" cũng rất là được yêu thích nha!
Dương Minh lại chọn vài trang web nói về Thư Nhã, quả thật, không thể phủ nhận, nhìn ảnh chụp của Thư Nhã, hai mắt của Dương Minh không khỏi sáng lên, quả thật rất đẹp, Dương Minh không khỏi tán thương một câu.
Chẳng qua, Dương Minh cũng biết, những thứ này đều là công lao của hóa trang và photoshop, hơn nữa người chụp ảnh cũng là những nhà nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cho nên thoạt nhìn rất tự nhiên. Dương Minh nhìn kỹ mặt của Thư Nhã, nhưng vẫn tìm được một chút bóng dáng của Tô Nhã.
Xem ra, hai người không phải là một! Bởi vì hình dáng con người có thay đổi thế nào, thì cũng không thể khác biệt với thời còn nhỏ được!
Nghĩ đến đây, Dương Minh lập tức bỏ ngay cái suy nghĩ nàng là Tô Nhã, dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp! Hơn nữa trong ấn tượng của Dương Minh, Tô Nhã nếu so với người được gọi là minh tinh thanh thuần ngọc nữ này, thì càng xinh đẹp thanh thuần hơn. Cái này cũng không phải kiễu trong mắt tình nhân là Tây Thi, bởi vì khi còn ở trung học, Tô Nhã đã được rất nhiều người khen nàng có tiềm chất làm một ngôi sao lớn.
Dương Minh lại ngồi down mấy bài nhạc của Thư Nhã, trong đó có hai bài [tình yêu trọng niên] và [ chàng trai ngồi cùng bàn].
Dương Minh nghe thử một chút, giọng ca của Thư Nhã quả thật rất hay, âm thanh rất ngọt, chẳng qua lát nữa phải đi đến nhà triệu oánh, cho nên Dương Minh cũng không chăm chú nghe, để lại sau này tính.
"Trời đất, Dương Minh, mày cũng thích Thư Nhã?" Trương Tân đi đến, thấy trang web mà Dương Minh đang mở là của Thư Nhã, liền hỏi.
"Tùy tiện xem thôi, sao vậy, mày thích nàng?" Dương Minh hỏi ngược lại.
"Mỹ nữ ai mà không thích, triệu tư tư cũng đặc biệt thích nàng, đúng rồi, lần trước mày đi Hồng Công có nhìn thấy nàng không?" Trương Tân hỏi.
"Sao lại hỏi tao vấn đề này?" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Người còn chưa thấy qua, bất quá tao mua được một chiếc nhẫn của nàng!"
"Hả? Nhẫn? Không phải là chiếc nhẫn sắt, trên mặt có một hoa hồng nhỏ chứ?" Trương Tân kinh ngạc hỏi.
"Sao mày biết?" Dương Minh thấy Trương Tân như vậy, kỳ quái hỏi.
"Trời đất, làm sao tao biết hả? Đây là một tin chấn động mày biết không? Mấy ngày trước trên rất nhiều diễn đàn đang thảo luận về vấn đề này!" Trương Tân nói: "Để tao tìm cho mày xem!"
Nói xong, Trương Tân dùng máy tính của Dương Minh vào trang web bbs rất nổi tiếng, quả nhiên, trong khu giải trí, có một topic với nội dung cực kỳ bắt mắt" Phú hào thần bí vung tiền như rác, vì một nụ cười của ngọc nữ thanh xuân".
Dương Minh nhìn nội dung bên trong, phát hiện ra không có một cái gì đúng sụ thật, tất cả đều vô nghĩa, nội dung bài post nói rằng có một thiếu gia của tập đoàn nào đó vì theo đuổi Thư Nhã, trong hội đấu giá đã mua chiếc nhẫn của nàng với giá bốn mươi vạn đô la. Trừ cái chuyện đưa ra đúng giá tiền mua nhẫn, thì những cái khác không cái nào đúng sự thật.
"Loại tìn này mày cũng tin sao? Trước kia tao còn không biết Thư Nhã trông như thế nào nữa!" Dương Minh lắc đầu nói.
"Nhưng lão đại, mày mua cái nhẫn đó làm gì?" Trương Tân kỳ quái hỏi.
"Tao chỉ cảm thấy chiếc nhẫn này giống với chiếc nhẫn mà tao đã tặng một người, cho nên tao mua nó!" Dương Minh lắc đầu nói.
"Mày ghê!" Trương Tân đớ lưỡi luôn, nói: "Chỉ vì một phút bóc đồng mà bỏ ra bốn mươi vạn đô la, đó là đô la đo! Đúng rồi, tiền của mày ở đâu có vậy?"
"Còn không phải của cha nuôi tao sao!" Dương Minh nói thật, số tiền này kỳ thật của lưu duy sơn: "Đúng rồi, cha nuôi cho tao một chút tiền, muốn kêu tao đi kinh doanh, tao cảm thấy có chút hiểu biết về lãnh vực châu báu, mày nghĩ coi hai ta có nên lập một công ty riêng không?"
"Hả? Cha nuôi của mày?" Trương Tân sửng sốt: "Vậy thì tốt lắm! Tao lập tức gọi điện cho ông già của tao, ổng nhất định sẽ đồng ý!"
Trương Tân biết địa vị của lưu duy sơn trong lãnh vực này, nếu lưu duy sơn đã khẳng định tham gia, vậy chắc chắn sẽ lên tầng lớp đầu, công ty châu báo Trương thị cũng không có quy mô như thế! Mà Trương thị sau này lại giao cho Trương Tân, cho nên hắn nghe tin này xong vô cùng vui vẻ.
"Được rồi, vậy mày gọi cho chú Trương nghiên cứu một chút đi, sau này chúng ta tìm cơ hội trao đổi"
"Được!" Trương Tân gật đầu: "Đúng rồi, lão đại, tao có thể nhìn chiếc nhẫn kia không?"
"Nhẫn đang ở chổ chị Tiếu Tình, mày muốn xem thì để lần sao tao lấy cho xem! Chẳng qua một cái nhẫn thì có gì đẹp!" Dương Minh kỳ quái hỏi.
"Mày không biết rồi, có tin nói rằng chiếc nhẫn này rất quan trọng với Thư Nhã, mỗi lần tham dự hội tiệc quan trọng gì, nàng luôn đeo nó trên tay, mày nói như vậy có quan trọng hay không? Tại sao nàng lại tùy tiện bán đi?" Trương Tân hỏi: "Hơn nữa trong nhà Thư Nhã không thiếu tiền, nàng khẳng định sẽ không để ý đến chuyện này, huống hồ bán đấu giá đoạt được đều đem đi quyên góp cả đấy thôi! Cho nên tao cảm thấy cái này khẳng định có vấn đề!"
"Chiếc nhẫn dỏm này nàng mang cả ngày?" Dương Minh nghe xong có chút khó hiểu, hỏi." Đúng vậy, nghe nói chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt, có người đoán là do người yêu trước kia của Thư Nhã tặng cho nàng, c ho nên nàng mới mang trên người. Chẳng qua bây giờ Thư Nhã vẫn chưa ra mặt giải thích chuyện này!" Trương Tân nói.
Dương Minh gật đầu, loại chuyện này vẫn chưa giải thích rõ ràng, mà phần lớn đều đã tung ra tin vịt. Bây giờ tin tức hành lang nhiều lắm!
Nhưng do nghe Trương Tân nói xong, Dương Minh cũng quyết định đi đến chổ tiếu tình tìm chiếc nhẫn ấy nhìn thử xem, không chừng có vấn đề thật!
"Lát nữa ăn cái gì?" Trương Tân thấy Dương Minh tắt máy tính, liền hỏi.
"Ăn gì cũng được, bây giờ tao phải ra ngoài, mày và điền đông hoa ăn trước đi!"
"Ờ? Mày đi ra ngoài? Đi đâu vậy?" Trương Tân thuận miệng hỏi.
"Tao đi tặng quà mua từ Hồng Công về cho cô Lý và Triệu Oánh" Dương Minh nói: "Cô Lý thì hôm bữa tao đã ghé trường tặng rồi, nhưng cô nói chị Oánh đến trường chúng ta làm nghiên cứu sinh, nhưng tao không tìm được, cho nên tao muốn đến nhà chị ấy một chuyến"
"Triệu Oánh? Ở trong trường này?" Trương Tân kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, tao cũng mới vừa nghe nói!"
"Không thể nào?" Trương Tân nói: "Hay là Triệu Oánh vì mày mà đến đây?"
"Đừng nói bậy!" Dương Minh trừng mắt nhìn Trương Tân.
"Tao biết rồi, bây giờ là thời kỳ mẫn cảm chứ gì!" Trương Tân cười hắc hắc.