Ngay cả Dương Minh cũng cảm thấy buồn cười. Không nói đến mối thù hồi cấp hai, sau cấp hai, hai người đã ba năm không gặp. Đánh chết Dương Minh cũng không tin Chu Giai Giai thích mình.
Lại nói đến những thứ khác, Dương Minh thật đúng là không phát hiện ra mình có điểm gì làm cho nàng thích.
Dương Minh bây giờ mặc dù rất có tiền, nhưng chỉ có mình Tiếu Tình và Lưu Duy Sơn biết mà thôi, những người khác đều không biết. Dương Minh ở trong trường thoạt nhìn còn không có tiền như Vương Chí Đào và Trương Tân.
Cho nên nếu nói Chu Giai Giai có mưu đồ gì, vậy nhất định là không có. Nói thật Dương Minh khá miễn dịch với cô bé xinh đẹp này. Hắn không muốn có xảy ra quan hệ gì với Chu Giai Giai. Đây là bóng ma do trước kia Chu Giai Giai mách với giáo viên. Dương Minh thực sự không dám tiếp xúc nhiều với cô em Chu Giai Giai khủng bố này.
Dương Minh vốn nghĩ Hoàng Hữu Tài như vậy nên chuyện đó đến đây là hết, nhưng hắn đã tính sai. Hoàng Hữu Tài ngừng, nhưng kẻ phía sau hắn lại không ngừng.
Vương Tích Phạm hai hôm nay rất bực bội, lo lắng. Đại ca bị cảnh sát bắt, chuyện này còn không giải quyết, ngay sau đó Hoàng Hữu Tài, trợ thủ đắc lực của mình lại gặp tai nạn xe" ngoài ý muốn"
Vương Tích Phạm cảm thấy da đầu tê dại, không biết đối thủ cạnh tranh nào của mình mời một người ra tay tàn nhẫn như vậy, không ngờ dám xuống tay với Hoàng Hữu Tài. Vương Tích Phạm mặc dù thi thoảng chơi ác, dọa đối thủ cạnh tranh một chút nhưng chỉ là cho đối phương một bài học nho nhỏ. Nhiều nhất là vào bệnh viện vài tháng mà thôi, nhưng làm cho đối phương tàn phế cả người như Hoàng Hữu Tài, hắn không có thủ đoạn này.
Hắn còn muốn lăn lộn trên thương trường, nếu như dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, rất có khả năng sẽ bị người khác trả thù. Vương Tích Phạm không phải Phùng Tích Phạm trong Lộc Đỉnh Ký, võ công còn không đạt đến mức đỉnh cao không sợ người ta báo thù.
Trước không nghĩ đến chuyện đau đầu về thằng Hoàng Hữu Tài nữa, ít nhất phải cứu ông anh ra rồi nói. So sánh với Hoàng Hữu Tài, ông anh mới là người thân nhất của mình.
Hoàng Hữu Tài vào viện, cho nên chuyện còn lại chỉ có thể do Vương Tích Phạm làm. Vương Tích Phạm cầm lấy một máy điện thoại di động không hiện số, gọi đến phòng làm việc của Tiếu Tình.
"Alo, chủ nhiệm Tiếu, không biết cô suy nghĩ thế nào rồi?" Vương Tích Phạm hỏi: "Cô có muốn chuyện hôm qua lặp lại lần thứ hai hay không? Chủ nhiệm Tiếu, có phải vẫn còn run sợ không? "
Vương Tích Phạm cũng không biết Tiếu Tình đã biết tin Hoàng Hữu Tài bị tai nạn, còn tưởng rằng nàng còn không biết, cho nên dọa nàng một chút. Nhưng Tiếu Tình mặc dù biết Hoàng Hữu Tài xảy ra chuyện, chẳng qua sao còn có người làm phiền mình chứ?
"Anh là ai?" Tiếu Tình thản nhiên nói. Nàng đột nhiên phát hiện hôm nay mình không còn sợ cuộc điện đe dọa đó nữa. Không biết tại sao, Tiếu Tình đầu tiên là nghĩ đến Dương Minh. Mặc dù nàng rất không đồng ý với thủ đoạn của Dương Minh, nhưng Tiếu Tình biết dù như thế nào Dương Minh cũng sẽ bảo vệ mình.
"Tôi là ai không quan trọng. Chủ nhiệm Tiếu, cho cô một ngày cuối cùng, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô" Vừa nói Vương Tích Phạm liền dập máy.
Tiếu Tình cau mày, không biết làm thế nào cho đúng. Do dự một lát, Tiếu Tình quyết định lần này không giấu Dương Minh nữa. Dù sao nếu như mình lại xảy ra" ngoài ý muốn" một lần nữa, đến lúc đó mà Dương Minh giận không biết sẽ làm ra chuyện cực đoan gì, Tiếu Tình không dám tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Tiếu Tình gọi điện cho Dương Minh.
Dương Minh thấy là số của Tiếu Tình, cảm thấy có chút kỳ quái, đang giữa trưa không phải là muốn mình đến phòng làm việc của nàng để mà *** chứ?
"Alo, chị Tiếu Tình, chị nhớ em à?" Dương Minh nghe điện.
"Dương Minh, bên cạnh có người không?" Tiếu Tình trầm ngâm một chút rồi hỏi.
"Không có, sao vậy chị Tiếu Tình, xảy ra chuyện à?" Dương Minh lập tức không cười nữa, nghiêm túc nói.
"Dương Minh, vừa nãy có người gọi điện cho chị, bảo chị." Tiếu Tình nói lại cuộc điện của Vương Tích Phạm cho Dương Minh nghe.
"Em biết rồi, chị Tiếu Tình" Dương Minh nghe xong hít sâu một hơi: "Giao cho em đi"
"Em cẩn thận một chút." Tiếu Tình căn dặn.
Mẹ nó chứ, muốn chết à? Tắt máy Dương Minh tức giận đánh vào không khí. Ông không tìm mày, mày lại thích đâm đầu vào lửa hả. Mày còn dám uy hiếp nữa sao? Xem ra thằng Vương Tích Phạm này còn chưa mở mắt, phải gõ hắn.
Chẳng qua muốn tìm được hành tung của Vương Tích Phạm thì khó hơn Hoàng Hữu Tài nhiều. Cho nên Dương Minh cũng không chuẩn bị lập tức tìm hắn. gọi điện gõ hắn vài cái.
Dương Minh tìm một trạm điện thoại công cộng, số điện thoại di động của Vương Tích Phạm thì hắn biết. Lúc trước hắn đã nhìn thấy ở trong máy của Vương Chí Đào. Bởi vì có thù với Vương Chí Đào nên lúc ấy Dương Minh đã nhớ kỹ. Không ngờ hôm nay lại có việc dùng đến.
"Alo, ai đó" Vương Tích Phạm nghe điện, chẳng qua hắn thấy số này khá lạ.
"Vương Tích Phạm hả?" Dương Minh trực tiếp hỏi.
"Là tôi. Anh là ai?" Vương Tích Phạm nhíu mày, dám gọi thẳng tên mình như vậy đã không có mấy ai. Có ai không gọi hắn một tiếng Vương chủ tịch chứ?
"Tôi là ai ông không cần biết, có một chuyện tôi muốn nói với ông" Dương Minh thản nhiên nói.
"Anh có việc gì? Không có thì tôi tắt máy đây" Vương Tích Phạm nghĩ là có người muốn làm loạn. Mấy năm gần đây đám công nhân các công ty con thường đến tổng công ty đòi tiền lương.
Bọn họ đến cũng mất công mà thôi, tổng công ty nếu không gật đầu, công ty con dám tăng sao?
"Được" Dương Minh cười lạnh nói: "Vương Tích Phạm, ông nếu muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông có thể lập tức tắt máy"
"Anh muốn gì?" Vương Tích Phạm mạnh mẽ đè cơn tức giận, còn không có ai dám nói với hắn như vậy.
"Là ông chủ Vương muốn nghĩ thế nào chứ? Xem ra bài học dành cho Hoàng Hữu Tài còn chưa đủ. Ông chủ Vương có phải muốn vào bệnh viện làm bạn với hắn không?" Dương Minh lạnh nhạt nói: "Tặc tặc, tình huống như Hoàng Hữu Tài không dễ làm, tay chân bị gãy hết. Chẳng qua tôi cũng có thể thử lại một lần, nếu không cẩn thận có thể làm ông thành người thực vật thì ông chủ Vương đừng trách. Chẳng qua ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm ông bị gãy tay chân mà thôi"
"." Vương Tích Phạm cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra trên người mình. Lúc trước hắn còn tưởng rằng người ta chỉ nhằm vào Hoàng Hữu Tài. Dù sao những năm qua các việc ác đều do Hoàng Hữu Tài ra mặt, người ta trả thù hắn cũng là bình thường. Nhưng không ngờ rằng người ta làm cho Hoàng Hữu Tài như vậy chỉ là cảnh cáo. Mục đích chính là mình.
"Ông chủ Vương, nói đi chứ? Thân phận của ông khá đặc biệt, có thể hẹn thời gian với tôi, ông có thể đặt phòng trước trong bệnh viện, chẳng qua để cho chắc ăn, ông mua trước một phần mộ đi" Dương Minh nói tiếp: "Mặc dù tôi làm rất chuẩn, nhưng cao thủ võ lâm còn có lúc ngộ sát, tôi sợ mình không cẩn thận làm ông chết"
"Người anh em này, Vương Tích Phạm tôi rốt cuộc đắc tội với ai, mong chỉ rõ" Vương Tích Phạm không hổ là lãnh đạo cao cấp của tập đoàn, mặc dù rất sợ nhưng giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh: "Nếu có đắc tội, tôi nhất định sẽ sửa lại"
"Vậy à? Như vậy cho ông một cơ hội, ông cũng biết, tôi không thích gây chuyện lắm" Dương Minh thở dài nói.
Mày còn không thích gây chuyện, không thích làm chuyện này? Hoàng Hữu Tài như vậy là ai làm. Chẳng qua Vương Tích Phạm cũng không dám nói lung tung. Đối phương là một người tàn nhẫn, điều này không thể nghi ngờ. Từ thủ đoạn làm việc của hắn thì biết đó là kẻ liều mạng. Kẻ ác sợ quả báo, sợ mất mạng, Vương Tích Phạm mặc dù cảm thấy mình rất ngưu ở Tùng Giang này, nhưng hắn cũng không ngu, ra vẻ" ngưu" với như thế này chỉ có con đường chết.
"Cho nên tôi chỉ làm Hoàng Hữu Tài bị thương mà thôi" Dương Minh nói tiếp: "Tôi vốn định đêm nay sẽ phái người làm *** ông, chẳng qua coi như ông có mắt, vậy cho ông một cơ hội"
Cái gì? Đêm này làm *** mình? Vương Tích Phạm giật mình. Tâm trạng hai hôm nay vốn không tốt, Vương Tích Phạm định tối đi đến chỗ tình nhân thư giãn. Bây giờ vừa nghe đối phương nói như vậy, sao còn dám đi. Mặc dù đối phương nói cho hắn một cơ hội, nhưng ai biết có phải là thủ đoạn lừa người hay không? Vương Tích Phạm quyết định rồi, mấy hôm nay mình phải cẩn thận một chút. Đúng, lát nữa phải tăng mấy người bảo vệ nhà, không thể cho người ta động tay động chân với xe của mình.
"Người anh em này, chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định sẽ sửa" Vương Tích Phạm vội vàng nói.
"Thật chứ? Được, chuyện của Vương Học Phạm, ông không nên nhúng tay vào, nếu không tôi đảm bảo sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn" Dương Minh thản nhiên nói: "Đây là ân oán giữa tôi và hắn. Bây giờ hắn đã vào tù, tôi rất vui. Đây là lần đầu tiên tôi dùng kế với người, tôi rất thỏa mãn. Chẳng qua nếu ông làm cho hắn ra, tức là làm nhục trí thông minh của tôi. Tôi chỉ có thể trực tiếp ra tay giết hắn"