Trên mặt đất, Khổng Thương Tâm đột nhiên nhảy lên, xoay tròn một vòng, cả thân người và đao hợp lại làm một, biến thành một quả cầu ngọc sáng lạn, tiếp theo đó là lăng không bắn ra!
Một tiếng ông ông kì quái vang lên, đao mang ở trong không trung lóe ra ánh sáng như mộng ảo, thẳng tắp hướng về đám người vọt tới!
Sở Dương vội vàng hét lên: "Tản ra! Đây là đao thuật sinh mệnh!" Đao thuật sinh mệnh, đó là một vị vương giả dùng chính sinh mệnh mình bắt đầu đánh giết!
Cái này không phải là người đao hợp nhất, nhưng uy lực thì cũng giống nhau.
Người đao hợp nhất thì còn có cơ hội hồi phục, nhưng đao thuật sinh mệnh thì sẽ thiêu đốt sinh mệnh lực chính mình, không còn có cơ hội hồi phục!
Cho nên đao thuật sinh mệnh còn được gọi là "Sinh mệnh đếm ngược". Bởi vì một khi thi triển nó thì sinh mệnh của người này coi như là đi tới điểm kết!
Thương Tâm đao vương Khổng Thương Tâm cuối cùng cũng bắt đầu liều mạng rồi!
Một khi chiêu này phát ra, cho dù không có ai xông tới tấn công Khổng Thương Tâm, chỉ cần chiêu này của hắn phát ra hết thì chắc chắn hắn phải chết không thể nghi ngờ!
Giờ khắc này, Sở Dương đã đợi từ lâu! Hắn như thế nào để cho thuộc hạ của mình vì một Thương Tâm đao vương hẳn phải chết chôn cùng?
Thành Tử Ngang nghe thấy vội vàng hét lớn: "Tản ra!" Rồi cấp tốc quay cuồng một cái, lăn đi ra ngoài, nhưng trên lưng vẫn bị đao mang liếm qua một chút, một khối da thịt lăng bay đi ra ngoài, Thành đại đường chủ đau cả người đều kịch liệt run run lên…
Ở Khổng Thương Tâm liều mạng, Âm Vô Pháp cùng Lão Tát ba người rốt cuộc hội hợp!
"Nhị ca!" Âm Vô Pháp điên cuồng gào lên, nước mắt cũng chảy xuống!
"Âm Vô Pháp!" Khổng Thương Tâm ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, mái tóc dài bay lên: "Chớ để ta chết không nhắm mắt!"
"Nhị ca…!" Âm Vô Pháp thét lớn, cả người đột nhiên kịch liệt run run lên
"Đi đi!" Khổng Thương Tâm hét lớn một tiếng, rồi đột nhiên cả người phát ra ánh sáng chói lọi, một tay nắm chặt lấy Âm Vô Pháp quát: "Lão Tát! Cửu U hoằng tuyền lộ này, có bằng lòng theo giúp ta xông vào một lần hay không?!"
Lão Tát cười ha ha, hét lớn: "Đang muốn cùng vương tọa tới kiến thức cái gì gọi là Cửu U hoàng tuyền!"
"Được! Hôm nay Khổng Thương Tâm ta có lỗi với ngươi! Trên đường Cửu U hoàng tuyền, để cho ta bồi tội với ngươi!" Khổng Thương Tâm hét lớn một tiếng rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu, cả người đột nhiên phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt!
Sau đó hắn đột ngột nhảy lên nhưng chỉ nhảy được một trượng, sau đó hai chân đột nhiên hạ xuống!
Lão Tát gầm lên một tiếng, thân chợt lóe, nhảy tới dưới chân Khổng Thương Tâm, song chưởng ngưng tụ công lực toàn thân, đột nhiên hướng lên trên đẩy đi!
Oành!
Khổng Thương Tâm hai chân đột nhiên dừng ở trên tay Lão Tát, phản xung lực mãnh liệt, một vị Vương tọa, một vị Võ tôn cửu phẩm hợp sức cùng đẩy, Khổng Thương Tâm trong tay cầm lấy Âm Vô Pháp, đột nhiên biến thành một đạo cầu vồng kinh thiên.
Lăng không mãi lên tới tận ba mươi trượng, lướt qua hơn mười trượng bay thẳng về phía chỗ Sở Dương đang đứng!
Ở phía sau hắn, trong không khí vang lên những tiếng bốp bốp! Một luồng khói trắng, đột nhiên khuếch tán!
"Bảo vệ Ngự Tòa!" Thành Tử Ngang hét lên, hắn nhảy tới, không màng tới máu me đầm đìa trên lưng mình, một bên kêu to, một bên hướng về phía Sở Dương liều mạng vọt mạnh tới!
Vù!
Khổng Thương Tâm ở trên không trung đã đạt đến giới hạn cao nhất, có bay tới nữa thì cũng chỉ có thể rơi xuống!
Cũng chính thời điểm này, Khổng Thương Tâm ôn nhu nhìn thoáng qua Âm Vô Pháp trong tay, trong ánh mắt bắn ra tình cảm khắc sâu …
Âm Vô Pháp điên cuồng gào lên: "Nhị ca! Đừng!"
Khổng Thương Tâm mắt điếc tai ngơ, đột nhiên kêu to một tiếng, ngửa mặt lên trời rống to!
Trên không trung, huyễn ảnh kim quang tạo thành ánh sáng như vầng thái dương xung quanh Vương tọa xoay tròn, lập tức ầm một tiếng nổ tung, tán làm kim tinh đầy trời, lập tức tiến vào bầu trời đêm hư vô.
Cơ thể Khổng Thương Tâm giờ khắc này đột nhiên dừng lại trên không trung, sau đó hắn lại tiếp tục lên cao nữa, dâng lên bảy tám trượng đột nhiên gầm lên một tiếng: "Huynh đệ!"
Song chưởng như cối xay quay một vòng, đem thân thể Âm Vô Pháp ném mạnh ra ngoài, vừa mới ra tay, người Khổng Thương Tâm lại lóe lên, đồng thời khi máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra thì phóng theo, hai tay hai chân cấp tốc đuổi theo bóng dáng như sao băng của Âm Vô Pháp, điên cuồng dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng, đuổi theo Âm Vô Pháp đang phi hành tốc độ cao, mấy trăm chưởng liên tục không ngừng đánh ở lòng bàn chân Âm Vô Pháp. Sau đó điên cuồng gào thét một tiếng: "Chớ để cho ta chết không nhắm mắt!"
Đột nhiên hung hăng đá một cước vào bàn chân của Âm Vô Pháp!
"Vù…" một tiếng, phía sau Âm Vô Pháp liên tiếp phát ra âm thanh bùng nổ, cứ như vậy là dùng tốc độ cao bay ra ngoài, như lưu tinh ở trong trời đêm chợt lóe, đã bay ra khoảng cách ngoài trăm trượng… rốt cuộc nhìn không thấy…
"Đây là chiêu sau cùng của Vương tọa! Huyễn Ảnh Hóa Kim Quang, giờ phút này ta là Vương! Chính là đem linh hồn chính mình chấn vỡ, một vị vương tọa mặc kệ bị thương bao nhiêu nặng, trong nháy mắt ngắn ngủn, lực lượng của hắn đều có thể mượn dùng linh hồn nổ mạnh, đem thực lực của chính mình tăng lên tới gấp đôi đỉnh phong!"
Kỷ Mặc sắc mặt nghiêm trọng nói: "Chiêu này một khi xuất ra, chính là vô địch! Mà vị vương tọa này, lại đem một chiêu này dùng để đưa huynh đệ của mình chay trốn!"
Sở Dương thở dài một tiếng, nói: "Cho dù là kẻ địch nhưng tình cảm huynh đệ như vậy lại thực sự làm người khác phải cảm động, hâm mộ!"
Kỷ Mặc ừm một tiếng.
Cũng chính lúc này, kim quang trên không trung chợt lóe lên, y thét lên: "Sở Diêm Vương! Để mạng lại!"
Khổng Thương Tâm mượn dùng dư uy, đột nhiên từ trời cao bốn mươi trượng chợt lóe mà rơi xuống, xông mạnh về phía Sở Dương!
"Sở Diêm Vương! Để mạng lại!" Láo Tát ở dưới đất cũng phấn khởi lực lượng sau cùng, hướng về phía Sở Dương bên này không để ý tánh mạng xông tới!
Âm Vô Pháp hiện giờ vẫn chưa thoát ly nguy hiểm, chỉ có thể làm rối loạn ở đây thì Âm Vô Pháp mới có cơ hội trốn chạy để bảo toàn mạng sống.
Cho nên hiện tại, Lão Tát và Khổng Thương Tâm đều đang cố hết sức liều mạng!
Vô số bóng người lao tới, vũ tiễn trường mâu đen tuyền đã ở giờ khắc này giống như lưu tinh bùng nổ ra, bắn về phía không trung!
Khổng Thương Tâm cười ha ha, lại không né không tránh, hai mắt lóe lên sắc thái dữ tợn, hướng về vị trí Sở Dương, không chút lùi bước!
Hiện tại y dùng toàn bộ sinh mệnh lực toàn thân tạo thành một chưởng, linh hồn đã chấn vỡ, kim quan Vương tọa cũng biến mất rồi nhưng hắn vẫn như cũ vọt tợi đây!
Tên đầy trời, tựa như trăm sông về biển, hướng về trên người Khổng Thương Tâm tụ tập!
Mới đầu còn có thể đánh bay, nhưng sau cũng đã đâm vào, chui vào da thịt!
Một cây trường mâu từ trong tay Kỷ Mặc, vù một tiếng xuyên thẳng qua bụng Khổng Thương Tâm, nhưng tốc độ của Khổng Thương Tâm vẫn không giảm bớt chút nào, vẫn cứ xông thẳng lên.
Khoảng cách tới chỗ Sở Dương chỉ còn chưa tới ba trượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giờ phút này, trong mắt hắn, không có trời, không có đất, không có bất kì kẻ địch nào, cũng không có đại quân kia.
Chỉ có một người: Sở Diêm Vương!
Người này, chân chính là Sở Diêm Vương!
Đối với người khác gia tăng vết thương ở trên người hắn, khổng thương tâm chẳng quan tâm, tựa như không có cảm giác, mục tiêu của hắn chỉ có một: Giết Sở Diêm Vương!
Gần rồi!
Khổng Thương Tâm trên người mang theo tên dày đặc cuối cùng cũng xông tới trước mặt Sở Dương.
Kỷ Mặc hét lớn một tiếng, một kiếm mãnh liệt xông ra.
Khổng Thương Tâm thất khiếu đổ máu, đao trong tay đột nhiên bay vụt, xoảng một tiếng; Một kiếm một đao ở không trung chạm vào nhau, Kỷ Mặc hét lớn một tiếng, phun máu quay cuồng lui về phía sau.
Vô Ảnh Đao cùng trường kiếm hai thanh thần binh đồng thời nổ tung ở trên không trung!
Tốc độ xông lên của Khổng Thương Tâm không hề giảm, nhằm thẳng Sở Dương! Ánh mắt Sở Dương bình tĩnh như băng tuyết! Đã muốn giữ lực mà chờ! Hắn không thể trốn, hắn một khi trốn, ngược lại đánh mất địa lợi; Dưới khí cơ dẫn dắt, Khổng Thương Tâm ngay cả chết, cũng có thể giết hắn!
Chỉ có thể đón nhận!
Khổng Thương Tâm đã dùng tới chút sức lực cuối cùng rồi, chỉ cần mình đỡ được lần này thì hắn liền xong rồi!
Nhưng vào lúc này, Kỷ Mặc đột nhiên điên cuồng gầm lên một tiếng, lại vọt lên, thân chắn ngang, đã muốn che ở trước người Sở Dương, song chưởng xoay chuyển, ầm ầm phóng ra!
Hắn biết Sở Dương chỉ có tu vi Võ tôn, cho dù sức của Khổng Thương Tâm đã vô cùng suy yếu rồi thì Sở Dương cũng không thể ngăn cản nổi. Trong giờ khắc này, hắn cũng không biết vì cái gì trong lòng nóng lên, liền vọt đi lên!
Khổng Thương Tâm mãnh liệt xông tới, bốn tay đối nhau, bịch một tiếng, âm thanh răng rắc vang lên, cổ tay của Kỷ Mặc bị bẻ gãy, tiếp theo đó, tay kia của Khổng Thương Tâm nhanh như chớp liền cắm thẳng vào lồng ngực Kỷ Mặc!
"Đáng chết!" Hai mắt Khổng Thương Tâm tràn đầy lửa giận, mắt thấy sắp đại công cáo thành lại ngang trời đi ra một thiếu niên Võ tông! Giờ khắc này, Khổng Thương Tâm đối với Kỷ Mặc hận ý thậm chí vượt qua tất cả!
Kỷ Mặc điên cuồng gào lên, hung hăng tung ra một cước. Lồng ngực một mảng lạnh lẽo: Chưởng này của Khổng Thương Tâm hắn đã không thể tránh được! Chưởng này của Khổng Thương Tâm nếu đánh trúng, Kỷ Mặc hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bóng người chợt lóe, bóng dáng của Sở Dương xuất hiện ở trước người Kỷ Mặc, phành một tiếng, bàn tay của Khổng Thương Tâm vốn đánh ở trước ngực Kỷ Mặc, lại hung hăng đánh ở trước ngực Sở Dương!
Cùng lúc đó, Sở Dương chưởng trái đánh vào ngực Khổng Thương Tâm, chưởng phảingưng tụ Cửu kiếp kiếm, đột nhiên cắm vào trái tim Khổng Thương Tâm! Đột nhiên xoắn một cái!
Vài tiếng rắc rắc rắc vang lên, Khổng Thương Tâm đã muốn nỏ mạnh hết đà, cùng với Sở Dương xương sườn bị gãy, hai ngươi ngửa mặt lên trời phun ra máu tươi, không còn chút sức lực nào để bay về phía sau.
"Lão đại!" Kỷ Mặc thét lớn một tiếng, hai mắt nhất thời đỏ lên! Liều mạng xông lên, đem thân thể chính mình hóa thành thịt điếm, tiếp được Sở Dương.
Sở Dương từ khóe miệng phun ra một ngụm máu, hắn cố nén sự đau đớn nơi ngực, thản nhiên nói: "Ngươi có thể vì ta quên sinh tử, ta… sao lại có thể để ngươi chết?"
Kỷ Mặc ngây người!
Lời này của Sở Dương nói ra rất mơ hồ nhưng hắn lại có thể nghe được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Ngươi coi ta là huynh đệ, ngươi có thể vì ta mà quên sinh, thì ta cũng có thể vì ngươi mà quên tử.
Khổng Thương Tâm thân lộn một vòng đi ra ngoài, nơi bị đâm trúng máu tươi rơi xuống đất, đã không nhúc nhích!
Hắn vẫn đứng ngạo nghễ như vậy, ánh mắt giống như lợi kiếm nhìn về phía Sở Dương! Sở Dương giãy dụa, bám vào vai Kỷ Mặc mà đứng lên, ánh mắt xa xa đối diện với Khổng Thương Tâm.
Ánh mắt Khổng Thương Tâm lộ ra một tia mất mát, sau đó y cứ đứng như vậy, hình như là cố gắng dùng toàn bộ sức lực của mình, đem ánh mắt chính mình chậm rãi dời đi, nhìn về phía bầu trời đêm.
Đó là phương hướng Âm Vô Pháp rời đi.
Ánh mắt Khổng Thương Tâm tràn đầy sự quyến luyến, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả cơ thể đột nhiên yên lặng, bất động!
"Đừng động vào hắn!" Sở Dương ngăn mấy binh lính cầm đao đang muốn xông lên, khẽ thở dài: "Hắn đã chết rồi!"
Vâng, một đời Vương tọa này, đã từng tung hoành khắp Trung Tam Thiên, là tuyệt đỉnh cao thủ uy chấn khắp Hạ Tam Thiên, đã không còn hô hấp. Dù mắt hắn vẫn còn đang mở trừng trừng, cơ thể hắn vẫn đứng thẳng!
Nhưng trong thân hình cao ngất này, đã không còn sinh mệnh tồn tại!