Ngươi từ sau đít người ta vọt lên, không ngờ lại còn ba hoa đường này do ngươi mở? Ngươi mở lúc quái nào?
Khi tiếng vó ngựa vang lên, Trình Vân Hạc đã có cảm giác không ổn. Quả nhiên, một tên gia hỏa hai mắt thâm sì đã lao vụt qua. Trình Vân Hạc thở phào một hơi, thầm nghĩ không ngở chỉ là người qua đường thôi.
Cường đạo thì tất cả mọi người đều gặp rồi, chẳng phải thứ gì hiếm lạ. Nhưng từ phía sau đuổi tới chặn đường đánh cướp, lại còn huênh hoang như vậy thì đúng là lần đầu tiên gặp phải. Về phần lấy lực một người chặn đường một đoàn xe như vậy cũng rất ít gặp.
Càng kỳ quái hơn, đáng lẽ, kẻ lộ ra bi phẫn và ủy khuất phải là ngươi bị cướp mới phải, vậy mà tên cường đạo này không ngờ lại giành trước, ra vẻ thâm thù đại hận, ủy khuất vô cùng, ánh mắt như phun ra lửa, chẳng khác nào đang ủy khuất tới phát điên vậy...
Loại cường đạo bá đạo, không nói lý, mặt dày tới mức này, thì đúng là bó tay rồi....
"Tiểu tử này không phải bị bệnh chứ?" Một mã phu trong đội xe trợn mắt líu lưỡi nhìn La Khắc Địch. Cả đám Trình Vân Hạc đều đang ôm một bụng tức từ trong Thiết Vân thành đi ra, chẳng có chỗ phát tiết, giờ phải lo ngay ngáy đi trên con đường toàn tuyết là tuyết, lại càng khó chịu vô cùng.
Bây giờ không ngờ lại nhảy ra một kẻ chịu để mọi người phát tiết, nhất thời tất cả mọi người đều mừng rỡ.
Vị cao thủ võ tông giả trang thành mã phu này ăn gió hít tuyết, tâm tình đang tồi tệ tới cực điểm, giờ phút này lại có cảm giác giống như nhặt được bánh từ trên trời rơi xuống. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Ngươi mới có bệnh! Cả nhà ngươi đều có bệnh!" La Khắc Địch chửi ầm lên: "Tổ tông hang hốc gốc rễ ngươi đều có bệnh!"
"Thằng khốn!" Chỉ thoáng chốc, khuôn mặt tên mã phu trung niên đã tím tái lại, thất khiếu bốc khói, lắc mình một cái đã nhảy tới, nhe răng cười nói: "Tiểu tử, bất kể ngươi là ai, dám cản đường đại gia, thì cứ chuẩn bị đầu thai đi thôi!"
Lời còn chưa dứt, thái độ của La Khắc Địch so với hắn còn hung hăng hơn. Hắn nhảy phắt xuống ngựa rồi lao vọt tới.
"Vương bát đản! Hỗn đản! Ngươi là một thằng tạp chủng heo nái nuôi! Vậy mà cũng dám chửi ta!" La nhị thiếu nổi giận đùng đùng, phun ra một tràng ô ngôn uế ngữ, vừa chửi như tràng giang đại hải vừa sắn tay áo lên động thủ: "Thiếu gia cướp của các ngươi đã là nể mặt các ngươi lắm rồi! Sao nào, đám hỗn đản các ngươi không phục? Bà nội nó, thiếu gia ta thấy các ngươi thế nào cũng giống một đám lừa từ trong rạp chui ra! Nể mặt các ngươi quá rồi phải không? Đồ hỗn trướng!"
Vừa đánh vừa chửi, vị võ tông kia căn bản còn chưa kịp xuất thủ, công kích của đối phương đã tới trước người một bước, nhất trời trái chống phải đỡ, trái đỡ phải chống, không ngờ không có cơ hội hoàn thủ.
Chỉ trong phút chốc đã bị động tác thần tốc của đối phương khiến cho hoa đầu chóng mặt, ngay cả thời gian mắng chửi cũng không có.
Sau một đợt cường công, La Khắc Địch đột nhiên dừng lại, khoanh tay đứng nhìn đối phương. Mà người này không ngờ vẫn khua loạn tay chân chống trái đỡ phải, chống phải đỡ trái... chưa kịp phản ứng, phục hồi tinh thần khỏi bản năng....
Múa may một hồi, rốt cuộc mới nhận ra đối phương không tấn công nữa, mồ hôi đầm đìa dừng tay, lại phát hiện tên gia hỏa kia mặt mày ủy khuất đứng trước mình không xa.
"Ngươi có bị động kinh không?" La Khắc Địch tò mò hỏi, nói xong chẳng đợi hắn trả lời, một quyền đã vung thẳng tới, bụp thẳng vào mũi, tiếp đó lật tay tát tới tấp.
Người này bị một quyền đánh dập mũi, ngửa đầu về phía sau, sau đó ăn một cái tát như trời giáng, lệch mặt sang bên trái, rồi lại bị một tát bay mặt về vị trí ban đầu, khó khăn lắm mới tỉnh táo trở lại, lúc này hai lỗ mũi mới phun máu như suối.
Phụt một tiếng, lại hộc ra hơn mười cái răng gãy...
Máu tươi rơi lộp bộp xuống mặt tuyết trắng xóa, lại càng có vẻ đỏ tươi chói mắt.
Một chiêu này khiến cho mấy vị cao thủ võ tông đang muốn rục rịch đều phải co rụt đồng tử lại.
Động tác của La Khắc Địch quá gón gàng linh hoạt, hơn nữa xuất thủ nghiêm cẩn chuẩn mực, ẩn ước có phong phạm đại hành gia, lại pha lẫn một sự quỷ dị không nói nên lời.
Tên thiếu niên đơn thương độc mã này tuyệt đối là một nhân vật đáng sợ.
Đúng lúc này, La Khắc Địch đột nhiên lại phát điên....
Hắn bỗng nhiên "ngao ô" một tiếng, hưng phấn nhảy nhót, miệng không ngừng gào rú: "Con mẹ nó! Con mẹ nó! Thì ra là thế! Con mẹ nó! Con mẹ nó đúng thế đúng thế!...."
Thì ra La nhị thiếu gia đột nhiên phát hiện, cũng là một chiêu số đó nhưng so với nửa tháng trước thì mình xuất thủ lưu loát hơn nhiều lắm. Hơn nữa còn không tốn chút sức nào.
Cái này là do ở cùng với bọn Cố Độc Hành, La Khắc Địch luôn rơi vào thế yếu, bị hành hạ lên bờ xuống ruống, căn bản không ý thức được mình tiến bộ kinh người như thế nào!
Lúc này xuất thủ đánh ngoại nhân mới phát hiện ra điều kinh hỉ này! Cái cảm giác sảng khoái như lưu thủy hành vân này... Trong nháy mắt La nhị thiếu gia đã hưng phấn tới tột đỉnh, múa may nhảy nhót không ngừng....
Mấy vị võ tôn đứng đầu đội ngũ trong phút chốc đã há hốc miệng, hồn nhiên không thể hiểu được, tên gia hỏa trước mắt này vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ, giống như thâm thù đại hận, chẳng khác nào con lừa bị người ta cho ăn tám trăm roi, vào giờ khắc này không ngờ lại trở nên long tinh hổ mãnh, rồng cuốn hổ chồm....
Vẻ mặt hưng phấn, hơn nữa còn là siêu cấp hưng phấn....
Chẳng lẽ thằng này bị điên?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều buồn bực. Trong Thiết Vân thành bị vây giết đuổi đánh như thú, vất vả lắm mới chạy ra như chó nhà có tang, giờ giữa đường lại gặp một thằng điên thần kinh không bình thường!
Màn vải bông thật dày trên một chiếc xe ngựa vén lên, Trình Vân Hạc mỉm cười, bước ra khỏi cửa xe, thi lễ thật sâu, nói: "Vị tráng sĩ, đám tại hạ chỉ là thương nhân vân du tứ hải, bôn ba cả năm cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, bất quá, nếu dọc đường đã gặp tráng sĩ, tại hạ đương nhiên phải hiếu kính một phần."
Nói xong, quay đầu nói: "Người đâu, lấy năm trăm lượng bạc trắng, tặng vị tráng sĩ này."
Nói xong, hắn lại nói với La Khắc Địch: "Một chút tâm ý, không đủ tỏ lòng kính ngưỡng, xin tráng sĩ hãy nhận lấy. Bất thế thế nào, gặp gỡ cũng là duyên phận. Mọi người chia tay tại đây, kết giao bằng hữu được không?"
Ý tứ Trình Vân Hạc đương nhiên là không muốn phức tạp. Cho dù chỉ là một đám sơn tặc nho nhỏ, ở địa điểm mẫn cảm thế này, hắn thà nhịn một bước cũng không muốn chịu rủi ro.
Hắn nói như vậy, nếu như là với đám sơn tặc trộm cướp bình thường, không thể nghi ngờ là nể mặt nể mũi lắm rồi.
Không động thủ, lại có thể kiếm năm trăm lượng bạc trắng, cớ sao không làm?
Đây chính là khoản tiền mà người bình thường kiếm mấy năm cũng không được.
Nhưng Trình Vân Hạc thật bất hạnh. Kẻ hắn gặp phải chính là La Khắc Địch nhị thiếu gia!
Ờ, nếu là bình thường, La nhị thiếu gia cũng không phải là người không nói lý, người ta đã mặt dày cười làm lành rồi, giết người cùng lắm cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, chẳng bằng phất tay bỏ đi cho rồi.
Nhưng hiện giờ La nhị thiếu gia đang từ buồn bực cực độ biến thành kinh hỉ cực độ, thần kinh hưng phấn đã đè bẹp tất cả những ý thức còn lại. Bây giờ, điều hắn bức thiết nhất chính là tìm mấy đối thủ để nghiệm chứng tiến bộ của mình.
Mà khiến hắn kinh hỉ chính là, bên trong đám người ngựa này không ngờ lại có tới mấy vị cao thủ! Hơn nữa còn là võ tôn!
Linh hồn chi hỏa của La thiếu gia lập tức bốc cháy bừng bừng, hiếu chiến chi tâm lập tức xộc thẳng lên não, nhất thời chỉ cảm thấy môi phát khô, thân phát run, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay ngứa ngáy.
Không đánh một trận, chẳng phải có lỗi với tiến bộ của mình sao?
Hiện giờ, La nhị thiếu gia đã vứt mục đích của Sở lão đại lên chín tầng mây rồi, trong lòng chỉ còn khoái cảm vào nhà cướp của và hưng phấn khi tìm được đối thủ.
"Kết giao bằng hữu? Ngao ô...." La Khắc Địch La nhị thiếu gia ngửa mặt lên trời cười dài, tráng khí lẫm liệt nói: " Oa ha ha ha ha, ngao ô... Năm trăm lượng bạc đã muốn kết giao bằng hữu với ta?" Đột nhiên sắc mặt trầm xuống, so với gió tuyết lạnh thấu xương còn muốn lạnh hơn, giận dữ nói: "Bằng hữu của bổn thiếu gia chỉ đáng giá năm trăm lượng bạc? Ngao ô....."
Nói tới đây không thể không giải thích một chút, bởi vì lần trước khi Cố Độc Hành tới tìm hắn, Kỷ Mặc đi làm chuyện gì đó, cách đó rất xa, nhưng sau khi xong xuôi, Cố Độc Hành ngửa mặt lên trời Ngao ô một tiếng.
Lập tức chấn động núi rừng! La Khắc Địch thấy rất rõ ràng: Trong rừng có một đám gia đình hoa báo đi với nhau, không ngờ bị tiếng rú này của Cố Độc Hành dọa tới mức tè ra quần, cúp đuôi mang theo cả nhà bỏ chạy...
Mà sau một tiếng đó, Kỷ Mặc không ngờ lại nghe thấy từ xa, tiếp đó chạy tới.
La nhị thiếu gia cảm thấy một tiếng Ngao ô này của Cố Độc Hành thật sự quá uy phong, quá hoành tráng! Quả thực là lựa chọn tốt nhất để thể hiện bản thân!
Cho nên, từ đó về sau, La nhị thiếu gia lại nhiễm phải cái tật xấu này, mỗi khi nói cái gì cũng phải há miệng hét lớn một tiếng. Trước kia hắn đều hét: "Hú hú!" Nhưng hiện giờ lại cảm thấy "hú hú"thật sự quá mức tầm thường, cho nên nhất loạt đổi thành "ngao ô."
Mà đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn ăn đủ đòn ở Thiên Binh các. Chẳng ai rảnh hơi, tự dưng đi nghe tiếng sói tru của hắn. Cao hứng ngươi tru tréo, phẫn nộ ngươi cũng tru tréo, cái này thì cũng thôi, nhưng không có chuyện gì, thỉnh thoảng cũng há mồm tru như điên... có muốn nhịn cũng không nhịn được!
Đương nhiên La nhị thiếu gia không biết chuyện này. Hắn tự sướng cho rằng, rất cả đều do mình quá đẹp trai, ai cũng phải ghen tị...
"Ngao ô... Năm trăm lượng bạc, bổn thiếu gia lại rẻ tiền như vậy hả? Vô liêm sỉ!" La nhị thiếu gia nghiến răng ken két, ánh mắt dữ tợn, miệng phun nước miếng: "Ngao ô, còn không mau giao thứ quý giá nhất ra đây? Chẳng lẽ chờ bổn thiếu gia động thủ hay sao? Ngao ô..."
Sắc mặt Trình Vân Hạc lập tức trở nên khó coi.
Trong mắt mấy tên võ tôn đều lộ ra thần sắc tức giận! Tên hỗn đản này quả thực không biết điều.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Trình Vân Hạc bị người ta dí cả mông lên mặt, không tức giận cũng không được.
"Hỗn đản! Ngươi mà cũng xứng để bổn thiếu gia uống rượu phạt?" La Nhị thiếu gia thét dài một tiếng: "Ngao ô... buồn cười chết ta! Đến đây, để bổn thiếu gia dạy dỗ các ngươi, cái gì mới là phạt rượu!"
Mấy vị võ tôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi, một người lao tới như gió, phá tan gió tuyết đánh tới, phẫn nộ quát: "Lão tử cho ngươi nếm thử, cái gì gọi là phạt rượu!"
Quyền đấm cước đá, ầm ầm đánh về phía La Khắc Địch như mưa sa bão táp.
La nhị thiếu gia hưng phấn gào rú: "Ngao ô, đến đây.." rồi lao tới như gió xoáy. Trong phút chốc, hay người đã quyền qua cước lại, quấn chặt lấy nhau.
Tiếng vó ngựa lại vang lên. Sở lão đại mang theo Cố lão nhị cùng với Kỷ nhị thiếu gia, Đổng nhị thiếu gia, còn có vị độc hành đại đạo tương lai Nhuế Bất Thông đại nhân, đồng thời xuất hiện.