Bốn người đều trở nên trầm mặc. Liên quan tới trưởng bối, nhất là thần thánh như mẫu thân, tất cả mọi người đều không dám nói giỡn.
Song thân, ở trên đời này, chính là người đáng tôn kính nhất. Kẻ bất hiếu đối với cha mẹ, tuyệt đối sẽ bị thế nhân phỉ nhổ!
Trăm thiện hiếu làm đầu!
Đây là điểm đạo đức mấu chốt nhất trên đại lục Cửu Trọng Thiên này!
"Ha ha, lão đại, sinh nhật ngươi là lúc nào?" Nhuế Bất Thông cười hì hì, nói: "Đến lúc đó chúng ta phải tổ chức rầm rộ mới được."
Nhuế Bất Thông vừa nói một câu, lập tức chạm tới nỗi đau sâu nhất trong lòng Sở Dương.
"Ta, ta không biết sinh nhật ta là ngày nào." Thanh âm Sở Dương thực bình tĩnh, nhưng đằng sau vẻ bình tĩnh này tựa hồ lại có gió lốc kịch liệt. Khóe mắt hắn không khống chế được mà khẽ run lên, thanh âm có chút khàn đi: "Ta là được sư phó nhặt được...."
Hắn trầm mặt xuống, ngẩng mặt lên, để khuôn mặt mình đón những bông tuyết lạnh lẽo trong không trung, trầm mặc nói: "Ta cũng không biết phụ thân ta là ai, mẫu thân là ai.... Họ gì, tên là gì."
"Ta chưa từng có sinh nhật." Sở Dương khẽ cười rồi ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng nói: "Cũng không biết sinh nhật có cảm giác gì... càng không biết sinh nhật mẫu thân... có cái cảm giác gì... Haiz....."
Vẻ mặt hắn thực bình tĩnh, thanh âm rất bình thản, không có run rẩy, thậm chí còn cười cười. Nhưng bên trong thanh âm bình thản đó, đám người Cố Độc Hành Kỷ Mặc lại cảm thấy rõ ràng, Sở Dương đang nhỏ máu trong lòng!
Tựa hồ trái tim hắn đang dần dần tan vỡ...
"Lão đại! Ngươi còn có chúng ta...." Trong lòng La Khắc Địch nóng lên, không biết tại sao lại có cảm xúc muốn rơi lệ. Nhuế Bất Thông cùng Kỷ Mặc Cố Độc Hành cũng hai mắt sáng quắc, nhìn Sở Dương, cùng nói: "Không sai! Ngươi còn có chúng ta."
"Không sai, ta còn có các ngươi." Sở Dương nhoẻn miệng cười, nói: "Sinh nhật bất quá... bất quá cũng chỉ là một ngày thời gian mà thôi."
"Không! Sáu huynh đệ chúng ta, trừ ngươi ra, sinh nhật của chúng ta, sẽ là sinh nhật của ngươi!" Cố Độc Hành kích động, nói: "Như vậy, một năm ngươi ít nhất cũng có năm ngày sinh nhật rồi! Năm huynh đệ chúng ta sẽ bồi tiếp ngươi!"
"Không! Sáu ngươi!" Sở Dương thoáng nở nụ cười ấm áp, nói: "Còn có một người, là sư đệ ta, tên hắn thực cổ quái, gọi là Đàm Đàm."
"Nói chuyện?" Bốn người cứng họng, không nghĩ tới trên thế gian này lại có người lấy tên như vậy.
"Đàm trong đàm hoa." Sở Dương cười nói: "Các ngươi không biết đâu, tiểu tử kia rất thú vị." Vừa cười vừa giới thiệu về Đàm Đàm cho bọn hắn một lần, nói: "Nếu các ngươi nhìn thấy, nhất định sẽ thích."
"Nhất là tính cách của hắn... siêu cấp tự kỷ, dọa người, ha ha....." Sở Dương vừa nhớ tới bộ dáng Đàm Đàm lại không nhịn được mỉm cười....
"Vậy sao... ha ha ha... Phải gặp một lần mới được, gia hỏa xú mỹ như vậy đúng là hiếm thấy...." Đám người Cố Độc Hành lập tức nổi lên hứng thú..
Cửu Trọng Thiên đại lục, Hạ Tam Thiên đang hạ tuyết. Trong đám tang Thiết Vân, Sở Dương cùng đám huynh đệ nói chuyện trời đất, Trình Vân Hạc vẫn bôn ba trong gió tuyết, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn ở trong tướng phủ bày mưu tính kế, cũng đang trờ đợi.
Chiến sự biên quan tạm ngưng.
Trung Tam Thiên lại chỉ có lạnh giá, mà không có tuyết bay.
Mạc Thiên Cơ mang theo Mạc Khinh Vũ trở về gia tộc, đã bảy ngày rồi.
Trong bảy ngày này, Mạc thị gia tộc gần như đang thay đổi thành một bộ dáng mới.
Mạc Thiên Cơ khoanh chân đả tọa trong tinh xá của mình, trước mặt là một cái bàn trà nho nhỏ tinh xảo, hơi nước bốc lên, hương trà ngập phòng. Thoạt nhìn như rất thoải mái, nhưng hiện giờ, trên khuôn mặt anh tuấn của Mạc Thiên Cơ lại có một vẻ sầu lo và phẫn nộ nhàn nhạt.
Mạc Thiên Cơ trước nay luôn hỉ nộ bất lộ, có thể khiến hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, chứng tỏ sự tình đã vượt ra khỏi khống chế của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhớ lại hôm đó trở về gia tộc, khiến hắn bất ngờ chính là, đại ca Mạc Thiên Vân vốn đang nên lịch lãm ở Hạ Tam Thiên cũng ở nhà. Mình nắm tay tiểu muội vừa mới tiến vào gia tộc, thì đã đụng ngay phải hắn.
Ý định ban đầu của Mạc Thiên Cơ chính là nhanh chóng trở về, tránh Mạc Thiên Vân, sau đó nói rõ ràng tình huống tiểu muội, chỉ cần đại ca và vây cánh của hắn không ở đây, tất cả mọi người đều dễ dàng hơn. Ít nhất cũng có thể kéo dài một thời gian ngắn.
Nhưng không nghĩ tới vừa về đến nhà đã đụng phải. Ừm, xem điệu bộ đó, tựa hồ Mạc Thiên Vân đang đặc biệt chờ mình trở về.
"Ồ? Đã về rồi?" Khóe miệng Mạc Thiên Vân khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười yêu mị. So với Mạc Thiên Cơ trầm ổn trấn định, Mạc Thiên Vân có chút âm trầm âm nhu, ánh mắt hẹp dài, thường xuyên híp lại, bắn ra quang mang khiến cho người ta không rét mà run.
Điều Mạc Thiên Cơ không thích nhất, cũng chính là điểm này.
Ngươi đáng sợ, được thôi, ngươi tự biết ngươi đáng sợ là được rồi, cần gì phải lúc nào cũng tỏ ra mình nguy hiểm? Sợ người khác không biết ngươi nguy hiểm? Đối với loạn hành vi này của đại ca, Mạc Thiên Cơ vẫn rất khinh thường.
"Người trở về được mấy ngày rồi?" Mạc Thiên Cơ bình tĩnh hỏi. Mạc Khinh Vũ sợ hãi nắm chặt tay nhị ca, núp đằng sau thân thể hắn, có chút khiếp đảm, thấp giọng kêu một tiếng đại ca.
"Tiểu muội cũng trở lại rồi." Mạc Thiên Vân nhìn Mạc Khinh Vũ, nở một nụ cười rạng rỡ, lập tức ngẩng đầu, nhìn đệ đệ của mình, thản nhiên nói: "Không sai, đã về bảy tám ngày rồi."
"Ừ, vậy bảy tám ngày này, đại ca lúc nào cũng canh cửa, có mệt không?" Từ sâu trong đáy mắt Mạc Thiên Cơ thoáng lóe lên một tia lửa giận. Hắn vốn không muốn nhiều lời với Mạc Thiên Vân, nhưng giờ khắc này, sự phẫn nộ trong lòng hắn lại khiến hắn có một cảm giác không thể kìm nén được!
Bởi vì bị thương tổn chính là muội muội mà mình quan tâm nhất! Mạc Khinh Vũ!
Mạc Thiên Vân đã trở về từ bảy tám ngày trước, cũng có nghĩa là, hắn ở Hạ Tam Thiên tổng cộng không tới một tháng thời gian, đã lập tức trở về. Vì sao?
Trong khoảng thời gian này, hắn há lại không biết mình cùng tiểu muội bị tập kích? Vậy mà hắn lại giống như cái gì cũng không biết, trực tiếp trở về nhà!
Hơn nữa về tới nhà rồi liền thủ ở cửa, chờ mình trở về. Bộ dạng giống như đã định liệu tất cả từ trước.
Điều này khiến Mạc Thiên Cơ nghĩ tới một số chuyện đáng sợ, hàn ý cùng lửa giận trong lòng lại bốc lên hừng hực!
"Ngày nào cũng canh cửa, có mệt không?" Mạc Thiên Vân âm nhu nói: "Chỉ cần có thể nhìn thấy nhị đệ cùng tiểu muội bình an trở về, cho dù đại ca có đứng canh cửa cả đời, cũng cam tâm tình nguyện."
"Đa tạ đại ca! Tình cảm của đại ca đối với huynh muội chúng ta, tiểu đệ thật không biết nên báo đáp thế nào." Mạc Thiên Vân nhẹ nhàng hít một hơi, áp chế cảm xúc bốc lên trong lòng, trên mặt làm ra vẻ cảm kích, nhẹ nhàng nói."
Mạc Thiên Vân nhìn biểu tình của Mạc Thiên Cơ, trong lòng thật chỉ muốn tống ngay một quả vào mặt của hắn! Mạc Thiên Cơ từ trước tới giờ vẫn là dạng như vậy, bất kể là chuyện gì, cho dù trong lòng tức giận nổ phổi, nhưng trên mặt hắn vẫn không lộ ra nửa điểm cảm xúc!
Lúc này nhìn biểu tình cảm kích trên mặt hắn, khiến cho người ta không biết rõ thật giả!
"Nghe nói tiểu muội bị thương?" Mạc Thiên Vân thân thiết hỏi han.
Mạc Thiên Cơ hổ thẹn lắc đầu, đau đớn nói: "Đều tại ca ca ta là phế vật. Ta làm ca ca nhưng lại không bằng cầm thú, lang tâm cẩu phế, chiếu cố không chu toàn, không ngờ lại để tiểu muội bị thương. Ta đây làm ca ca thật đáng thiên đao vạn quả, chết không toàn thây!"
Mạc Thiên Vân lập tức giận dữ!
Mỗi một câu Mạc Thiên Cơ đều như đang nghiến răng nghiến lợi tự trách, nhưng trên thực tế, câu nào câu nấy đều là chửi mình. Điểm này, Mạc Thiên Vân làm sao không biết?
"Nhị đệ không cần tự trách như thế. Người có sớm tối họa phúc, nên như thế nào thì chính là như thế. Hết thảy đều có thiên ý rồi, không cưỡng cầu được." Mạc Thiên Vân thản nhiên nói: "Cho dù tiểu muội bị thương, nhưng đối với tiểu muội mà nói, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Ít nhất cũng không cần liều mạng lăn lộn trong giang hồ, bảo vệ được tính mạng."
Ta là lão đại, ngươi không nên tranh! Tranh, nhất định khó giữ mạng!
Mạc Thiên Cơ khẽ cười, cảm khái nói: "Đại ca nói đúng lắm. Cho dù là đế vương nhân gian cũng có lúc thay đổi triều đại, cũng có lúc tan cửa nát nhà. Thiên ý ra sao, ai có thể nói trước được?"
Ngươi đừng cho rằng ngươi thắng chắc rồi!
Mạc Thiên Cơ nói xong, hai huynh đệ không thèm nói thêm một lời nào nữa. Một người ở trong, một người đứng ngoài cửa, cứ lẳng lặng nhìn đối phương, trong mắt đều là quang mang bức nhân.
Rồi lại đều chứa đựng ý cười, tựa hồ là huynh hiền đệ cung kính, lâu ngày gặp lại, thân thiết vô cùng.
Mạc Khinh Vũ có rúm người lại, núp đằng sau nhị ca, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Khi nhỏ, điều nàng sợ nhất chính là khi hai ca ca này của mình đụng nhau. Lần nào hai vị ca ca cũng nở nụ cười thân thiết, nói chuyện vui vẻ, đôi khi còn nhiệt tình thảo luận, có đôi khi cùng tán thưởng, có đôi khi cùng nhau thổn thức...
Câu nào mình tựa hồ đều có thể hiểu được, nhưng cũng có cảm giác chẳng hiểu gì. Mà bọn họ bất kể là thân thân thiết hay là bình tĩnh nói chuyện, mình không tự chủ được lại rét run...
Lúc đó, hai vị vương tọa vẫn đứng sau lưng Mạc Thiên Cơ, không nói một lời. Mà phía sau Mạc Thiên Vân, cũng có hai vị cao thủ vương cấp, giống như tượng gỗ người đất.
"Ai nha, ta thật sơ xuất quá!" Mạc Thiên Vân vỗ vỗ trán mình: "Đệ đệ muội muội về nhà, vậy mà lại bị ta ngăn ở cửa. Ha ha, nếu để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng ca ca ta bắt nạt các ngươi. Ha ha, nhị đệ, tiểu muội, mau vào mau vào. Phụ thân mấy ngày nay lúc nào cũng nhắc tới các ngươi, nói các ngươi thông minh lanh lợi, tương lai ba người chúng ta đồng tâm, nhất định có thể khiến Mạc thị gia tộc phát dương quang đại. Ha ha, hơn nữa nói nhị đệ ngươi trí kế vô song thiên hạ, tương lai chính là trợ lực lớn nhất của vi huynh."
Phụ thân đã nói, ngươi chỉ có địa vị thấp hơn, có thể giúp đỡ, không thể làm chủ được đâu! Chân chính định đoạt, vẫn là ta!
"Đại ca nói đúng lắm, đứng ở cửa như thế, quả thực là giống chặn đường, để người ta thấy được, còn tưởng đệ đệ ta ngang ngược kiêu ngạo, chặn đường đại ca, không cho đại ca qua." Mạc Thiên Cơ cũng thân thiết nói vui.
Có ta ở đây, ngươi đừng hòng qua được!
Huynh đệ hai người thân thân thiết đồng hành, tiến vào gia môn....