Chương 236: Đột phá!

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
"Ừm, mang trở về là tốt rồi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu đưa tay tới đón, cười nói: "Có hai mảnh trong tay, thời khắc quan trọng lại có thể cứu mạng hai vị cao thủ. Vân Hạc không cần canh cánh trong lòng."

Nói xong liền ngắm ngháa hộp ngọc, nói: "Linh Ngọc sâm này chính là...." Đột nhiên ồ lên một tiếng, ánh mắt trong nháy mắt đã ngưng lại, đột nhiên nhìn về phía Trình Vân Hạc, thoáng nhíu mày, nói: "Vân Hạc, cái này... không ai động vào chứ?"

Trình Vân Hạc thoáng luống cuống, sắc mặt trắng bệch, nói: "Tướng gia, có vấn đề gì sao?"

"Linh Ngọc là linh vật thiên địa, cho dù là hộp ngọc, cũng có thể cảm nhận được linh khí sung mãn. Nhưng vì sao lần này lại không thấy gì?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nghi hoặc nói.

Hắn vừa nói như thế, đám người Cảnh Mộng Hồn lập tức cảm thấy không thích hợp.

"Tuyệt đối không có người nào động vào! Vật ấy luôn nằm trong ngực ta!" Trình Vân Hạc chém đinh chặt sắt.

"Ừm." Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng ước lượng hộp ngọc một chút, thoáng cúi đầu trầm tư một chút, rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Không có việc gì, thứ nay trở lại là tốt rồi. Vân Hạc chuyến này vất vả, mau đi nghỉ sớm đi."

Nói xong, ngay cả nhìn cũng không thêm nhìn, đút hộp ngọc vào trong ngực, cười nói: "Thứ này, tốt nhất là để ta bảo quản."

Nói xong liền cười: "Tất cả mọi người về đi. Bất Sở, mấy ngày này ngươi phải nhanh chóng một chút. Cao Thăng, trong khoảng thời gian này, ngươi phải tận lực ẩn mình, ngàn vạn lần đừng để đám trọng tài giả theo dõi. Ừm, hai vị vương tọa cũng nghỉ sớm đi. Thương thế Âm vương tọa cần thuốc gì, cứ tới chỗ ta lấy

Mọi người cùng khom người xác nhận, lui ra ngoài.

Đợi đến khi trong thư phòng chỉ còn lại một mình, Đệ Ngũ Khinh Nhu mới chậm rãi đứng lên, nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi bước đi, lẩm bẩm: "Chuyện này, không thể...."

Lấy hộp ngọc trong lồng ngực, nhẹ nhàng mở ra. Quả nhiên, bên trong nào có Linh Ngọc sâm gì? Rỗng tuếch.

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn hộp ngọc trống trơn, trầm tư thật lâu, ánh mắt thoáng chớp động.

Thiết Vân thành!

Mặc dù thiên địa đóng băng, nhưng Bổ Thiên các lại bận rộn khí thế ngất trời. Nhưng lúc này, người của Bổ Thiên các lại không hề oán giận một chút nào, ngược lại còn rất thích chí, kiêu ngạo!

Sở diêm vương dù sao cũng là Sở diêm vương!

Hắn không hề ngã xuống!

Sở diêm vương không ngã xuống thì Bổ Thiên các vẫn chính là Bổ Thiên các! Lúc trước còn có kẻ dám bịa đặt Sở diêm vương bị rớt đài. Hừ hừ, hiện giờ lại bị chúng ta thu thập thôi!

Sở diêm vương không chỉ bá đạo mà còn cực kỳ bá đạo!

Trực tiếp bắt sạch một nửa triều đinh, bá lực lớn như vậy, thực lực lớn như vậy… ai dám? Nhưng Sở diêm vương lại không thèm nhíu mày một cái, đã trực tiếp hạ thủ!

So với Bổ Thiên các bận rộn, Thiên Binh các lại cãi lộn ầm ĩ.

Sau khi trở về, ý kiến của mấy người đối với chuyện Liên Phàm Lôi lại nảy sinh bất đồng. Kỷ Mặc cho rằng, đối với tên gia hỏa như vậy, cứ phải đánh cho một trận! Đánh cho đến mẹ hắn cũng không nhận ra. Còn La Khắc Địch cho rằng, cứ trực tiếp... rắc...

Đối với tư tưởng của hai người này Cố Độc Hành chỉ cười nhạt.

Sự tình đã qua lâu như vậy, nhưng mấy người này vẫn ở Thiên Binh các tranh cãi ầm ĩ không ngưng, càng về sau càng loạn. Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch vốn có ý kiến không khác nhau nhiều lắm, nhưng La Khắc Địch đột nhiên quay ngoắt, đứng trong trận doanh Sở Dương, quay đầu nổ súng đại sát đồng minh khi xưa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nói Kỷ Mặc ánh mắt thiển cận, suy nghĩ ngây thơ nông nổi, không có chút hàm dưỡng, không thể trầm ổn, nói thẳng chính là ngu như cẩu...

Kỷ Mặc nổi giận rít gào, hai người lại nhào vào đánh nhau. Tiếng rầm rầm không ngừng vang lên, Sở Dương còn chưa kịp chạy tới khuyên giải thì hai người đã biến thành đầu heo rồi...

Cười khổ một tiếng, Sở ngự tọa lẩm bẩm: "Trẻ tuổi thường nóng tính... Dù sao cũng phải phát tiết một chút...." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Cố Độc Hành cũng theo ra ngoài, để Nhuế Bất Thông đứng bên cạnh hai người, không ngừng đánh lén... Mà hắn đánh lén, lại càng khiến cho hai người đánh nhau kịch liệt...

"
Bước tiếp theo nên làm thế nào?" Cố Độc Hành hỏi.

"
Hướng đi thì có, bất quá ta đang suy nghĩ, nên tiến hành như thế nào...." Sở Dương trầm tư: "Nhất định phải đi Đại Triệu. Nhưng thời cơ chưa tới...."

"
Hả? Dùng con bài mà ngươi lưu lại trong gió tuyết hôm đó?" Hai mắt Cố Độc Hành sáng lên: "Khi nào thì thời cơ mới chín muồi?"

Sở Dương lắc lắc đầu, thở dài.

Thời cơ Sở Dương nói tới cũng không phải thời cơ Cố Độc Hành tưởng tượng. Cái Sở Dương đang hi vọng chính là chuyện đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai. Đến bây giờ nó vẫn không có động tĩnh. Hiện giờ đã là võ sư thất phẩm đỉnh phong, sắp bước vào cấp bậc võ tông rồi..."

"
Độc Hành, chúng taluận bàn một chút." Sở Dương nói.

Cố Độc Hành hai mắt sáng ngời, nói: "Được!" Trong khoảng thời gian này, hắn gần như đang liều mạng tu luyện Cuồng Tôn kiếm quyết. Hiện giờ đã đạt tới Kiếm tông cửu phẩm thiếu chút nữa là có thể tiến vào cảnh giới kiếm tôn!

Cố Độc Hành đang trông chờ ngày đột phá. Đến giờ, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ câu Sở Dương nói lúc trước: Cuồng Tôn kiếm quyết, chỉ có thể giúp ngươi nhanh chóng tiến vào kiếm tôn, nhưng sau khi đạt tới kiếm tôn, Cuồng Tôn kiếm quyết không thể dùng nữa. Nếu dùng, tất sẽ khiến cho thần trí bị kiếm quyết mê hoặc, tiến vào điên cuồng. Bất quá, đến lúc đó, chúng ta lại có biện pháp khác, có thể khiến ngươi nhanh chóng tăng cấp.

Biện pháp khác, nhanh chóng tăng cấp!

Cố Độc Hành hiện giờ so với bất cứ kẻ nào cũng khát vọng hơn! Thông thường tu luyện, hắn là người cố gắng nhất. Có đôi khi, mức độ liều mạng còn khiến Sở Dương phải trố mắt nhìn theo.

Bởi vì Cố Diệu Linh! Tiểu Linh tỷ còn đang chịu khổ, còn đang chờ ta cứu nàng!

Cố Độc Hành thời thời khắc khắc đều liều mạng!

"Mời!"

"
Mời!"

Trong tay hai người, đều nắm một thanh kiếm tinh cương bình thường.

Trước khi luận bàn, hai người đều luận bàn quyền ước. Nhưng lần này, Sở Dương lại sử dụng kiếm trước, Cố Độc Hành tuy kinh ngạc những cũng không phản đối.

Trong tiếng suýt xoa, Kỷ Mặc La Khắc Địch Nhuế Bất Thông ba người đều mặt mũi bầm dập đi ra. Vừa thấy Cố Độc Hành cùng Sở Dương muốn luận bàn. Cả đám lập tức hứng trí nhào tới. Trong phút chốc, ba người vừa mới đánh nhau thành đâu heo đã chen chúc nhau ngồi trên một cái ghế, kề vai sát cánh, vẻ mặt chờ mong...

"Ta tới." Sở Dương giương kiếm xuất thủ trước. Hai chân đan xen lẫn nhau, đột nhiên vọt tới như gió xoáy. Chỉ trong nháy mắt, thân hình Sở Dương đã biến thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt.

Kinh Hồng Vân Tuyết bộ!

"Ta fuk! Lão đại tiến bộ nhanh như vậy!" Kỷ Mặc hét lên một tiếng kinh hãi. Sở Dương hiện giờ, so với hôm trước tỷ thí cùng hắn, đâu chỉ chênh lệnh một bậc?

Sắc mặt Cố Độc Hành lạnh nhạt, trường kiếm hoành ngang, hai chân bất động, choang một tiếng, hai kiếm chạm nhau!

"Cẩn thận!" Trong mắt Sở Dương lộ ra ý cười.

Công lực Cố Độc Hành so với hắn cao nhiều lắm, ngươi nói cẩn thận lẽ ra phải là Cố Độc Hành mới đúng, nhưng vậy mà Sở Dương lại kêu lên trước.

"Hiểu rồi." Cố Độc Hành vừa mới thốt ra thì đột nhiên cảm thấy không thích hợp!

Kiếm mình giống như đột nhiên rơi vào nước. Ngay cả thân thể cũng cảm nhận được một sức nổi mạnh mẽ, còn có một chút cảm giác cản trở đặc biệt của nước. Không ngờ không thể dùng được lực lượng. Tựa hồ nếu dụng lực, cổ tay có thể bị chấn gãy.

Cố Độc Hành cả kinh, lập tức lui vể phía sau.

Trong lòng không hiểu chút nào, tuy mình đã khống chế công lực, tận lực giữ ở mức ngang bằng với Sở Dương, nhưng cũng không nên có cảm giác như vậy chứ.

Hắn vừa lui, cái loại cảm giác này lại càng rõ ràng hơn, tựa hồ trước mặt đột nhiên xuất hiện một cơn thủy triều mãnh liệt, mang theo lực lượng trùng kích cuồng mãnh, cùng lực đẩy không thể ngăn cản, ập về phía mình

Mà trường kiếm của Sở Dương, lại đang phá không đâm tới.

Khuôn mặt Cố Độc Hành thoáng đỏ lên, quát lạnh một tiếng, đề cao hai thành công lực, ngăn trở thế tiến công. Trường kiếm Sở Dương hất lên, thuận đà thu lại, kiếm khí dày đặc lập tức biến thành hồ nước tĩnh lặng không một gợn sóng, chắn ngang trước hai người.

"Nhu lực của nước?" Cố Độc Hành thoáng nhìn kiếm của Sở Dương.

"Không sai. Đúng là nhu lực của nước. Bất quá còn chưa đại thành." Sở Dương thản nhiên nói.

Cố Độc Hành cười khổ, vừa rồi mình đã dùng tới thực lực kiếm tông tam phẩm và vẫn bị một võ sư thất phẩm như Sở Dương bức cho không thể tấn công. Như vậy mà còn chưa đại thành?"

Cố Độc Hành nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lập tức cảm ứng được kình khí tĩnh lặng như hồ nước che kín trước người, mà Sở Dương, rõ ràng đang đứng ở bên bờ đối diện.

"
Đích thật là chưa đại thành! Nhu lực của nước quá mức cưng nhắc!" Cố Độc Hành thét dài một tiếng, trường kiếm liên tục chém ra.

"
Đây là Phân Lãng trảm của Cố gia! Chính là một bộ kiếm pháp luyện trong nước, luyện tới đại thành, một kiếm bổ ra, có thể chém sóng biển đối diện thành hai khúc! Mà quần áo bản thân không dính một hạt nước!" La Khắc Địch nhảy dựng lên: "Dùng Phân Lãng trảm để đối phó nhu lực của nước, đúng là vỏ quýt dài có móng tay nhọn."

"
Vị tất!" Kỷ Mặc hừ một tiếng: "Nhìn đi, đừng nói lung tung! Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm."

La Khắc Địch giận dữ, đang muốn vung quyền đánh lộn, thì đột nhiên kinh hô một tiếng, nói: "
Làm sao có thể?"

Chỉ thấy Sở Dương liên tiếp lui về phía sau, trường kiếm liên tục đâm ra, mỗi một kiếm đều mang theo một kình khí sóng nước ngập trời, công về phía Cố Độc Hành. Sau khi mười bảy kiếm liên tục, Sở Dương đột nhiên không lui lại nữa, mà xông thẳng về phía trước.

Trường kiếm trong tay lúc này tựa hồ đã biến thành một cành liễu mềm mại, cứ như vậy lay động không ngừng, nghênh đón.

Cố Độc Hành cũng triển khai kiếm thế chém sóng phân biển, nhưng đối diện với công kích ôn nhu tới cực hạn này, không ngờ không có đất dụng võ, dễ dàng bị lực lượng nhu hòa chậm rãi quấn lấy."

Cố Độc Hành chấn động!

Nhu lực của Sở Dương, dưới Phân Lãng trảm của mình, không ngờ lại có thể đột phá! Chân chính nắm giữ đặc tính của nước!

Trong khoảng thời gian này, Sở Dương bị hành hạ trăm ngàn lần, hôm nay rốt cuộc cũng lấy được kết quả viên mãn.

Trên mặt Sở Dương lộ ra ý cười thỏa mãn, đang muốn vung kiếm tấn công, thì đột nhiên ý niệm vừa động, thanh âm kiếm hồn đột nhiên vang lên, mang theo một chút ý cảm thán: "Ngươi rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được lực lượng của nước! Tự nhiên chi lực, chạm tới manh mối. Cửu Kiếp không gian, từ hôm nay, liền vì ngươi sử dụng!"

"
Cửu Kiếp không gian?" trong lòng Sở Dương chấn động kịch liệt!

"Không sai." kiếm hồn thở dài một tiếng, nói: "Nửa năm mở ra Cửu Kiếp không gian... ngươi là người đầu tiên!"

Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, trong đan điền, một cỗ cảm giác cực kỳ huyền ảo đột nhiên dâng lên, nhắm mắt lại, liền thấy một không gian thần bí đang mở rộng, ôm lấy mình.

Đúng lúc này, mũi Cửu Kiếp kiếm trong đan điền đột nhiên chấn động kịch liệt, dưới chân mình, cũng đột nhiên xuất hiện một ý niệm triệu hoán cấp thiết!

Cửu Kiếp kiếm đoạn thứ hai! Cuối cùng cũng tới thời khắc quy vị!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]